Quân Hôn Thập Niên 80: Trở Thành Vợ Đẹp Nóng Bỏng Nổi Bật Ở Đại Viện

Chương 032: Cô Ấy Quả Thật Đa Tài Đa Nghệ



Buổi trưa ăn sủi cảo ở nhà Trần Xuân Lan, buổi chiều người cô ấy cần tìm cũng

đã đi làm, Dung My đành lại trở về văn phòng.

Thành thật mà nói, nếu thực sự không tìm được các quân phụ muốn lên biểu

diễn, cô ấy cũng không phải là hoàn toàn không có đường lui.

Đằng nào thì, chính cô ấy lên diễn là xong.

Thổi, kéo, gảy, hát, ít nhiều gì cô ấy cũng thành thạo cả.

Xuất thân của cô dù không phải gia đình đại phú đại quý, nhưng sao cũng coi như

là thư hương môn đệ, bố mẹ đều là giáo sư đại học, ông bà nội ngoại đều về hưu

từ viện nghiên cứu khoa học và trong biên chế nhà nước.

Vì vậy, từ nhỏ họ đã cho cô đi rèn giũa tình cảm, cello, violin, piano, ba thứ này cô

coi như học từ nhỏ đến lớn, đều đạt đến trình độ biểu diễn.

Ngoài ra, cô còn biết chơi guitar, trống jazz, và cả những nhạc cụ truyền thống

hơn như đàn nhị, đàn tam, đàn tranh, sáo, accordion, saxophone. Tóm lại, đa số

nhạc cụ cô đều biết chút ít, dù không dám nói là tinh thông, nhưng lên sân khấu

biểu diễn một chút thì vẫn được.

Ôi, một khi nhắc đến nhạc cụ.

Lại không khỏi khiến cô nhớ đến cậu tiểu tiên nhớt trong làng giải trí mà cô từng

hẹn hò trước khi xuyên không.

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:

– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm

Kiếm

– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tiểu tiên nhớt là một nhạc sĩ tài hoa, một người có thể chơi như cả một ban nhạc,

rất nhiều loại nhạc cụ cô biết là do trong lúc tình tứ với hắn, hắn trực tiếp cầm tay

chỉ dạy.

Vốn tưởng tiểu tiên nhớt là một tay vô danh, ai ngờ một lần cả hai du lịch nước

ngoài, ở sân bay bị người hâm mộ vây kín không lối thoát, cô mới biết ngoại trừ

trong nước không nổi, thì ở nước ngoài hắn nơi nào cũng nổi như cồn.

Dĩ nhiên, cuối cùng hai người cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Kết thúc bằng việc tiểu tiên nhớt ra nước ngoài phát triển, chấm dứt êm đềm mối

tình hơn một năm.

Dù bây giờ trong tay không có nhạc cụ.

Nhưng không sao, cô còn biết nhảy nữa, Latin, Jazz, dù lúc này những thứ này

chưa thịnh hành trong nước.

Thì đã sao, cô còn có kỹ năng của nguyên chủ, điệu múa dân tộc Tap dance của

Nga, thậm chí còn có thể hát một bài “Kachiusa”.

Trời ạ, không thể nghĩ tiếp nữa rồi, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình quả

thật đa tài đa nghệ.

Không có cô ấy thì Trái Đất vẫn quay?

Cưỡng ép duy trì thôi.

Tinh thần dần dần trở nên “tươi đẹp”, Dung mỗ sau khi ăn tối xong đã tới nhà

Giáo đạo viên Tiểu đoàn 1.

Giáo đạo viên không có nhà, ở nhà chỉ có Vu Phương Phương và một cậu bé

khoảng ba bốn tuổi.

Vu Phương Phương đang cho con ăn, thấy Dung My liền niềm nở mời cô vào nhà.

Đứa trẻ tò mò nhìn Dung My vài lần, lại hơi e dè không dám lại gần, trốn ra sau

lưng Vu Phương Phương.

Thấy vậy, Dung My lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa đưa cho nó. Cậu bé liếc

nhìn mẹ mình, sau khi thấy Vu Phương Phương gật đầu, mới rụt rè đưa tay nhận

lấy viên kẹo từ tay Dung My.

Dung My cũng không vòng vo, lập tức nói rõ mục đích đến đây của mình với Vu

Phương Phương.

Vu Phương Phương nghe xong liền nhíu mày, trong mắt lộ ra chút khó xử, “Tôi chỉ

là một cô giáo mẫu giáo, bình thường cũng chỉ dẫn bọn trẻ chơi trò chơi, lắm thì

hát cho bọn trẻ nghe vài bài đồng dao. Thôi thì thế này, cô hỏi các chị em khác

trước đi, nếu thực sự không có ai, thì hẵng sắp xếp cho tôi vậy”

Dung My đứng dậy cáo từ, “Được, vậy tôi không làm phiền chị nữa, chị bận trước

đi, tôi đi hỏi ý kiến các chị em khác”

Nói là nói vậy, nhưng trong lòng Dung My thực ra không còn hy vọng gì nữa, đây

chỉ là cách nói chuyện giảm nhẹ để không từ chối thẳng thừng mà thôi.

Bước ra khỏi cửa, Dung My lại tiếp tục đến thăm nhà mấy chị em trẻ tuổi hơn, hầu

như cách nói đều giống với Vu Phương Phương, tóm lại đều là từ chối một cách

khéo léo.

Cuối cùng, cô đến nhà Thời Tĩnh, người làm trong Đoàn Văn công.

Đàm An Bình mở cửa, nhìn thấy Dung My đứng ngoài cửa, mắt anh ta cứ dán

chặt vào.

Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô ấy ở khoảng cách gần như vậy.

noi-bat-o-dai-vien/chuong-032-co-ay-qua-that-da-tai-da-nghehtml]

Sau khi nghe Dung My nói rõ lai lý, anh ta quay vào trong hô to, “Vợ ơi, vợ của

Phó Đoàn trưởng Chu có việc tìm em”

Đáng tiếc, người trong nhà như điếc vậy, mãi không thấy hồi âm.

“Lạ thật, không phải vừa mới rửa chân xong sao” Đàm An Bình không nhịn được

lẩm bẩm hai câu.

Sau đó, anh ta quay lại cười xin lỗi với Dung My, “Em gái đợi một chút nhé, anh

vào gọi cô ấy, chắc là không nghe thấy”

Dung My cười gật đầu, đứng ngoài cửa nhìn theo Đàm An Bình đi vào trong nhà.

Rất nhanh, trong nhà vang lên tiếng nói.

Sợ Dung My bên ngoài không nghe thấy, còn đặc biệt tăng âm lượng thêm vài

bậc.

“Cô ấy tưởng cô ấy là ai chứ, ồ, có việc tìm là tôi phải gặp à”

“Không phải, em nói nhỏ một chút có được không? Người ta còn đứng ngoài kia

kìa, tìm em chắc chắn có việc, em lại không ngủ, ra gặp một cái có mất miếng thịt

nào đâu”

Đàm An Bình thì lại hạ giọng thật nhỏ, nhưng căn nhà này thật sự không cách âm

mấy, Dung My đứng ngoài cửa nghe rõ mồn một.

Quả nhiên không uổng công tin tức từ Trần Xuân Lan, chỉ gặp vài lần là đã nhìn ra

Thời Tĩnh là hạng người gì rồi.

Thời Tĩnh không phải hạng người tốt, lẽ nào cô ấy lại là?

Bây giờ, dù Thời Tĩnh có cầu xin cô ấy lên biểu diễn, cô ấy cũng không đồng ý, dù

đã có tên trong danh sách, cô ấy cũng phải gạch nó xuống.

Cô ấy cái gì cũng lớn, chỉ có tấm lòng là nhỏ.

Cốc, cốc, cốc —

Không muốn gặp cô ấy là sao?

Ồ, thế thì càng thú vị, cô ấy lại càng muốn gặp cô ta hơn.

Đàm An Bình nghe thấy tiếng gõ cửa, không khỏi sốt ruột, dùng đủ lời nói ngon

ngọt thúc giục Thời Tĩnh, “Nhanh lên đi, người ta đang gõ cửa rồi, dù em không

muốn gặp, em cũng phải nghĩ cho anh chứ, Chu Nam Tự sao cũng lớn hơn anh

hai cấp”

“Đấy chẳng phải là do anh bất tắc sao” Thời Tĩnh trong lòng càng khó chịu,

nhưng chỉ lẩm bẩm một câu rồi cuối cùng cũng trèo dậy từ giường.

Hai người đi ra trước sau.

Đàm An Bình tươi cười mời chào, “Em gái, để em đợi lâu rồi, vào nhà ngồi đi, có

việc gì vào trong nói chuyện”

Thời Tĩnh nghe xong liếc Đàm An Bình, giọng mỉa mai, “Hừ, một tiếng ’em gái’

anh gọi cũng thân thiết quá nhỉ”

Đàm An Bình nén giận, giải thích với chút ngượng ngùng, “Cô ấy trẻ hơn mình

hơn chục tuổi, gọi một tiếng em gái có phải là đúng không”

Năm nay anh ba mươi, Thời Tĩnh nhỏ hơn anh năm tuổi, cũng chính vì vậy, nên

Đàm An Bình cơ bản lúc nào cũng nhường nhịn Thời Tĩnh.

Hai người có một con gái, mới hơn một tuổi. Vì cả hai đều phải đi làm, nên con

gái gửi lại cho bà nội chăm.

Thỉnh thoảng cuối tuần hoặc có kỳ nghỉ, hai người sẽ về thăm, dù sao nhà cũng ở

trong thành phố, đi lại cũng tiện.

Anh ta lại thay cô ấy nói đỡ với Dung My, “Em đừng để bụng nhé, chị nhà anh tính

tình là vậy, quen nói thẳng nói nhanh rồi”

Dung My mỉm cười, gật đầu.

“Tôi không vào ngồi nữa, hôm nay đến, chủ yếu là vì tổ chức muốn chúng tôi, các

quân phụ, chuẩn bị hai tiết mục cho buổi biểu diễn văn nghệ tối Trung thu Quốc

khánh, thế nên, nghĩ đến chị là người trong Đoàn Văn công, nên mới muốn đến

hỏi thử một chút”

Đàm An Bình lập tức đỡ lời, “Đã là do tổ chức sắp xếp, vậy chắc chắn phải phối

hợp thật tốt, em cứ sắp xếp đi, chuyện biểu diễn văn nghệ này chị nhà anh giỏi

nhất rồi, phải không, vợ?”

Nói xong còn chạm vào cánh tay Thời Tĩnh, ra hiệu cô ta nhanh phụ họa theo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.