[À, còn có mấy chục phóng viên đang vây kín cổng nhà họ Dịch, hy vọng cô ra
mặt trả lời về chuyện này]
Ôn Nguyệt cảm thán: [Chiêu “họa thủy đông dẫn” (đổ vạ cho người khác) này
thâm thật!]
Thực ra ý tưởng của Ôn Gia Kỳ không sai. Muốn dập tắt một bê bối, cách tốt
nhất không phải là ra sức phủ nhận, mà là dùng một tin tức khác chấn động
hơn để đánh lạc hướng dư luận.
Nhưng tiền đề là bê bối đó không được đụng chạm đến những vấn đề cốt lõi.
Giống như kiếp trước của cô, mấy ngôi sao vướng scandal ngoại tình hay bạo
hành, chỉ cần PR khéo léo thì có thể dễ dàng “lặn” một thời gian, sau đó quay
lại showbiz như chưa hề có cuộc chia ly, mặt dày tự xưng là “trai ngoan”.
Nhưng trốn thuế hay đụng chạm chính trị thì khác. Những scandal chấn động
đến nền tảng pháp luật và đạo đức như vậy, dù chống lưng có to đến đâu cũng
chỉ có nước bị phong sát.
Căn cơ của Lâm Vĩnh Khang là mối quan hệ với vợ chồng vua tàu thủy. Mối
quan hệ này không chỉ giới hạn ở huyết thống. Nếu vợ chồng vua tàu thủy
không dứt khoát, biết hắn không phải con ruột mà vẫn muốn che chở, thì vị thế
của hắn vẫn sẽ rất vững chắc.
Nhưng trong vụ “dưa” này, các nhân vật liên quan là vợ chồng vua tàu thủy và
Lâm Vĩnh Khang, vậy mà người đứng ra trả lời phỏng vấn lại là Ôn Gia Kỳ. Điều
này thật sự rất đáng suy ngẫm.
Ôn Nguyệt vừa nghĩ vừa nói với quản gia Lưu – người đang đứng bên cạnh
giám sát người giúp việc dọn món ăn:
“Bên ngoài có nhiều phóng viên lắm à?”
“Cô nhìn thấy rồi ạ?” Quản gia Lưu giải thích, “Tôi vốn định báo với cô, nhưng
thấy cô đang chơi game vui vẻ quá nên không nỡ làm phiền, chỉ gọi điện báo
cho cậu chủ”
Ôn Nguyệt không ngờ Dịch Hoài cũng biết chuyện này, bèn hỏi: “Anh ấy nói
sao?”
“Cậu chủ bảo cứ kệ họ”
“Kệ thì không hay lắm” Ôn Nguyệt ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Thế này đi, ông
cho người ra hỏi xem họ đã ăn trưa chưa. Nếu chưa thì đặt cơm hộp từ nhà
hàng dưới chân núi mang lên cho họ, thêm cả nước mát nữa. Trời nắng nóng
thế này, đừng để họ bị say nắng”
“Vâng, tôi sẽ cho người đi làm ngay”
“Ừ” Ôn Nguyệt gật đầu, một lát sau gọi với lại, “Khoan đã, ông bảo người ra
ngoài nhắn với họ là trưa nay đừng đi đâu, đúng 1 giờ chiều tôi sẽ ra mặt trả
lời phỏng vấn”
Giới hào môn Hương Giang phần lớn đều sống kín tiếng, rất ít khi đích thân ra
mặt làm sáng tỏ tin đồn, nên quản gia Lưu hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã
đáp “Vâng”.
Tuy Ôn Nguyệt bảo chỉ cần sai người đi làm là được, nhưng quản gia Lưu
không yên tâm giao cho người khác. Ông đích thân dẫn người ra ngoài thống
kê số lượng suất ăn, liên hệ đặt cơm, rồi chỉ đạo người giúp việc mang từng
thùng nước mát ra mời phóng viên, đồng thời thông báo tin Ôn Nguyệt sẽ trả
lời phỏng vấn.
Vốn dĩ đợi mãi không thấy người, đám phóng viên bên ngoài bắt đầu uể oải,
một số người đã tính đến chuyện bỏ cuộc để đi săn tin khác, hoặc để lại lính
mới trực thay.
Dù sao ai cũng thấy rõ vụ thân thế con trai vua tàu thủy đang “hot” hơn nhiều.
Nhưng khi biết Ôn Nguyệt sắp ra mặt, đám phóng viên đang mệt mỏi rã rời lập
tức tỉnh như sáo.
Vẫn là nhà họ Ôn tốt nhất!
Mấy nhà đại gia khác cậy thế cậy quyền, có tin gì cũng giấu nhẹm, thậm chí
còn gây áp lực buộc phóng viên im miệng.
Đằng này hai cô con gái nhà họ Ôn, người thì chủ động tuồn tin, người thì trực
tiếp đối mặt với truyền thông, đúng là “nữ Bồ Tát sống” cứu rỗi chỉ tiêu bài viết
hàng tháng của họ!
..
Ôn Nguyệt không biết đám phóng viên bên ngoài đang biết ơn cô đến mức
muốn lập bàn thờ cô lên mà cúng. Cô bình thản ăn xong bữa trưa, thấy thời
gian còn sớm nên ngồi trong phòng khách hưởng máy lạnh thêm một lúc. Đến
giờ hẹn, cô mới cầm theo mấy cuốn băng ghi âm, gọi vệ sĩ cùng đi ra ngoài.
Thư Sách
Dù là giữa ban ngày ban mặt, bên ngoài lại toàn phóng viên, Lâm Vĩnh Khang
đang lo sốt vó chắc cũng chưa rảnh để thuê người ám sát cô, nhưng cẩn tắc
vô áy náy.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-44-tra-loi-phong-van-4.html]
Cô chỉ có một cái mạng, không dám đánh cược vào sự lương thiện (vốn
không có) của người khác.
Khi Ôn Nguyệt bước ra, đám phóng viên đã ăn uống no nê, tinh thần sảng
khoái. Thấy cô xuất hiện, họ lập tức ùa tới.
Dù chưa kịp áp sát Ôn Nguyệt đã bị vệ sĩ nhà họ Dịch chặn lại, nhưng ai nấy
đều cố rướn người giơ micro, tranh nhau đặt câu hỏi:
“Cô Ôn, nghe nói cô là bà chủ đứng sau Báo Giải trí Đông Giang, chuyện này có
thật không?”
“Có tin đồn những bài báo gần đây của Đông Giang đều do cô chỉ đạo nhằm hạ
bệ các phòng khác của nhà họ Ôn để tranh giành gia sản, xin hỏi điều này có
đúng không?”
“Cô Ôn, chị gái cô là Ôn Gia Kỳ tuyên bố chuyện chồng cô ấy không phải con
ruột nhà họ Lâm là bịa đặt và sẽ nhờ pháp luật can thiệp, xin hỏi cô có sợ
không?”
Thấy câu hỏi tới tấp không ngớt, Ôn Nguyệt ra hiệu cho Tiểu Trần. Anh ta lập
tức bước lên, hô lớn:
“Trật tự! Mọi người đừng chen lấn, có câu hỏi thì lần lượt từng người nói. Ai
không tuân thủ trật tự mời rời khỏi đây ngay!”
Trong số vệ sĩ của Dịch Hoài, Tiểu Trần nói tiếng Quảng Đông tốt nhất. Dù đôi
khi vẫn pha lẫn ngữ điệu Đại Lục nhưng mọi người đều hiểu rõ.
Đám phóng viên đang chen lấn lập tức dừng lại.
Quản gia Lưu cũng nhanh chóng cho người mang ô che nắng, bàn ghế và một
chiếc máy ghi âm ra – tất nhiên là để phục vụ Ôn Nguyệt. Các phóng viên thì
được phát ghế nhựa.
Ngồi xuống ghế, Ôn Nguyệt hắng giọng, nhìn mấy phóng viên ngồi hàng đầu:
“Các vị có nên đưa cho tôi một cái micro không nhỉ?”
Trong đám phóng viên hàng đầu có một người của Báo Giải trí Đông Giang.
Tuy là nhân viên mới chưa từng gặp mặt bà chủ, nhưng biết đây là sếp lớn, anh
ta vừa căng thẳng vừa ân cần đưa ngay micro của mình cho cô.
Ánh mắt của các phóng viên khác như muốn phóng dao vào anh chàng này,
nhưng khi nhìn rõ tên tờ báo trên micro, họ đành tiu nghỉu.
Cầm micro, Ôn Nguyệt thử giọng vài tiếng, thấy ổn thì nói:
“Mọi người có thắc mắc gì thì bây giờ có thể giơ tay phát biểu lần lượt”
Nghe câu này, biểu cảm của đám phóng viên bên dưới có chút kỳ quặc.
Tuy biết hai chị em nhà họ Ôn không giống những tiểu thư đài các bình
thường, nhưng buổi phỏng vấn này sao mà trang trọng thế, cứ như đang họp
báo chính phủ vậy!
Đến khi Ôn Nguyệt chỉ định từng người đặt câu hỏi, không khí càng giống một
cuộc họp báo thực thụ hơn.