Khác với các buổi họp báo thông thường, nơi người chủ trì thường chỉ định
phóng viên và trả lời ngay từng câu hỏi, Ôn Nguyệt lại đợi tất cả mọi người nêu
câu hỏi xong xuôi rồi mới lên tiếng:
“Tôi đã nắm được thắc mắc của mọi người. Bây giờ tôi sẽ lần lượt giải đáp
từng câu một”
“Câu hỏi thứ nhất: Tôi có phải là bà chủ đứng sau Báo Giải trí Đông Giang hay
không”
“Chính xác, là tôi. Tòa soạn Đông Giang là sản nghiệp mẹ tôi để lại. Trước kia
tôi không quan tâm lắm, nhưng gần đây tôi quyết định sẽ vực dậy nó và đã nỗ
lực rất nhiều, chẳng hạn như điều chỉnh bố cục tờ báo”
Sau khi Ôn Nguyệt say sưa thao thao bất tuyệt suốt ba phút về Báo Giải trí
Đông Giang, một phóng viên không nhịn được giơ tay, ngập ngừng hỏi:
“Cô Ôn, có phải. cô lại đang tranh thủ quảng cáo cho tờ báo của mình
không?”
“Hả?”
Ôn Nguyệt chớp chớp mắt: “Bị phát hiện rồi à?”
Phóng viên: “. Cô cứ nhắc đi nhắc lại cái tên Báo Giải trí Đông Giang, chúng
tôi muốn giả mù giả điếc cũng khó”
Bị vạch trần ý đồ, Ôn Nguyệt chẳng hề ngượng ngùng, thản nhiên thừa nhận:
“Đúng là tôi đang quảng cáo đấy. Nể tình tôi đã nói nhiều như vậy, hy vọng các
vị khi viết bài đừng viết tắt Báo Giải trí Đông Giang thành ‘một tờ báo nào đó’
nhé, tôi sẽ buồn lắm đấy”
Cả đám phóng viên: “” Được rồi, cô thắng.
Quảng cáo xong, Ôn Nguyệt tiếp tục trả lời câu hỏi tiếp theo:
“Về việc tôi có lợi dụng Báo Giải trí Đông Giang để tạo dư luận chèn ép các
phòng khác của nhà họ Ôn hay không, tôi cho rằng bịa đặt mới gọi là chèn ép.
Còn công khai sự thật bất chấp tình thân thì phải gọi là ‘thiết diện vô tư’ chứ,
mọi người thấy sao?”
Phóng viên lại đồng loạt giơ tay.
Ôn Nguyệt chỉ vào phóng viên của Tuần san Đông Chu. Người này đứng dậy
hỏi:
“Xin hỏi cô Ôn, ý cô là những thông tin cô tung ra đều là sự thật, ông Lâm Vĩnh
Khang quả thực không phải con ruột nhà họ Lâm? Cô có dám chịu trách nhiệm
pháp lý về lời nói của mình không?”
“Tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về những gì mình nói”
Một màn hỏi đáp nhanh gọn kết thúc, các phóng viên khác càng giơ tay nhiệt
tình hơn. Ôn Nguyệt gọi tiếp một người. Người này hỏi:
“Nếu cô kiên quyết khẳng định thông tin mình đưa ra là sự thật, vậy cô nghĩ
sao về việc cô Ôn Gia Kỳ tuyên bố sẽ kiện cô tội phỉ báng? Liệu cô có sẵn sàng
đối chất trước tòa với chị gái mình không?”
“Quan điểm của tôi là, trước khi tuyên bố kiện tôi, chắc chắn chị ta chưa bàn
bạc với chồng mình” Ôn Nguyệt khẳng định chắc nịch rồi nói tiếp, “Còn nếu chị
ta kiện thật, tôi sẵn sàng hầu tòa”
“Vậy ý cô Ôn là, cô tin rằng ông Lâm Vĩnh Khang đã sớm biết thân thế của
mình, tự mình đi xét nghiệm ADN và có ý định thuê người g·iết người diệt
khẩu?”
Ôn Nguyệt đính chính: “Không phải là ‘ý định’, mà là ‘hành động'”
Cả đám đông ồ lên kinh ngạc.
Không còn giữ trật tự được nữa, các phóng viên nhao nhao chĩa micro vào cô,
hỏi dồn dập:
“Cô Ôn, cô có bằng chứng chứng minh Lâm Vĩnh Khang thuê người g·iết người
không?”
“Cô Ôn, đồng nghiệp của tôi đã gặp bà Trần A Muội, bà ấy hiện vẫn còn sống,
cô có biết chuyện này không?”
“Cô Ôn, cô có biết nếu không đưa ra được bằng chứng xác thực, cô có thể phải
đối mặt với án tù không?”
huong-cang-thap-nien-90/chuong-45-tra-loi-phong-van-5.html]
“Tôi biết” Ôn Nguyệt bình tĩnh lấy ra ba cuốn băng ghi âm, bỏ một cuốn vào
máy, ấn nút phát, “Thế nên tiếp theo đây, mời mọi người nghe ba đoạn ghi âm
này”
Ban đầu các phóng viên còn nghi hoặc, nhưng khi giọng nói của một người
đàn ông vang lên, được khuếch đại qua loa, cả đám đông im phăng phắc.
Dù chưa từng nói chuyện với Lâm Vĩnh Khang, nhưng họ không ngốc, thừa biết
Ôn Nguyệt đã dám công khai phát băng ghi âm thì giọng nói đó chắc chắn có
liên quan đến hắn.
Quả nhiên, sau câu nói thiếu kiên nhẫn của Lâm Vĩnh Khang, giọng một bà lão
vang lên:
“A Khang, bà biết con không tin, nhưng bà thật sự là bà nội ruột của con! Bố
con không chịu làm ăn, mười mấy tuổi đầu đã đi theo băng đảng xã hội đen,
chưa đến 30 tuổi đã mất mạng. Mẹ con sinh con xong là bỏ đi luôn. Lúc đó
con bé tí tẹo, lại ốm đau bệnh tật suốt, bà thân già sức yếu làm sao nuôi nổi!
May sao lúc đó cô chủ cũng vừa sinh con. Cô ấy là tiểu thư lá ngọc cành vàng
nhà họ Thiệu, chồng lại tài giỏi, làm ăn phát đạt, tiền tiêu không hết. Bà nhất
thời nghĩ quẩn nên đã tráo đổi con với cậu chủ A Hiền”
Đoạn băng thứ nhất kết thúc nhanh chóng. Ôn Nguyệt thay băng thứ hai, ghi
lại cuộc bàn bạc kế hoạch g·iết người giữa Lâm Vĩnh Khang và gã tài xế.
Tiếp đó là cuốn băng thứ ba: cuộc điện thoại Lâm Vĩnh Khang gọi cho Trần A
Muội, hẹn gặp bà ta vào tối mai.
Ba cuốn băng kết thúc, hiện trường chìm vào im lặng đáng sợ.
Không ai nghi ngờ tính xác thực của đoạn ghi âm, bởi việc kiểm chứng quá dễ
dàng. Giọng nói có phải của Lâm Vĩnh Khang hay không, nghe là biết. Còn
băng ghi âm có bị cắt ghép chỉnh sửa hay không, cảnh sát có thừa công nghệ
để giám định.
Chỉ là nội dung của chúng quá sức tưởng tượng. Rốt cuộc là loại người nào mà
khi dụ dỗ người thân vào cái bẫy c·hết người do chính mình giăng ra lại có thể
thản nhiên và “đúng lý hợp tình” đến thế?
Họ cũng kinh ngạc vì Ôn Nguyệt nắm trong tay nhiều bằng chứng quan trọng
như vậy. Thảo nào cô lại tự tin và chẳng hề sợ hãi trước lời đe dọa của Ôn Gia
Kỳ.
Trong lúc mọi người còn đang trầm ngâm, Ôn Nguyệt lại lên tiếng:
“Chắc mọi người đang thắc mắc tại sao có bằng chứng quan trọng như thế này
mà tôi không giao nộp ngay cho cảnh sát phải không?”
Các phóng viên bừng tỉnh, nhao nhao:
“Đúng đấy, sao cô không giao cho cảnh sát?”
“Biết rõ kế hoạch g·iết người của hắn mà không báo án, cô không sợ xảy ra
chuyện sao?”
Giữa những tiếng xì xào bàn tán, Ôn Nguyệt giơ tay lên ra hiệu:
“Báo cảnh sát thì đơn giản thôi. Nhưng các vị phải hiểu, đối thủ của tôi là kẻ
rất giỏi thao túng dư luận. Các vị thử nghĩ xem, nếu không được tận tai nghe
những đoạn băng này, mà chỉ biết tôi là chủ của Báo Giải trí Đông Giang, liệu
các vị có bị ‘tẩy não’, cho rằng tất cả chỉ là âm mưu do tôi dựng lên không?”
Nhiều phóng viên ngập ngừng. Họ tự tin mình tỉnh táo, nhưng nhớ lại lúc nãy
suýt tin lời Ôn Gia Kỳ, họ lại không dám chắc nữa.
“Có thể sẽ có người nói rằng cảnh sát điều tra xong sẽ ra thông báo, lúc đó tôi
vẫn được minh oan. Nhưng tôi luôn cho rằng: ‘Tin đồn không dừng lại ở kẻ
khôn ngoan’. Trên đời này không thiếu những kẻ ‘thông minh đột xuất’, chỉ tin
vào những gì họ muốn tin. Nếu không có bằng chứng âm thanh sống động, sẽ
luôn có người cho rằng những bản ghi chép nội dung cuộc gọi đăng trên báo
của tôi là bịa đặt”
Thư Sách