Ôn Nguyệt nhấp một ngụm nước, tiếp tục:
“Mà tôi thì không thích bị hiểu lầm. Tôi cũng tin rằng với sự có mặt của đông
đảo các đồng nghiệp truyền thông ở đây, mọi người nhất định sẽ chứng minh
sự trong sạch cho tôi”
Lời này tất nhiên là khách sáo. Không phải Ôn Nguyệt sợ bị hiểu lầm, mà cô
cảm thấy sự thật rành rành ra đó, vài câu nói của Ôn Gia Kỳ không thể đổi
trắng thay đen được.
Nhưng việc Ôn Gia Kỳ công khai cô là bà chủ Đông Giang – vô tình tạo ra một
làn sóng dư luận mới cho cái “dưa” nhà họ Ôn đang dần hạ nhiệt – đã gợi ý cho
Ôn Nguyệt.
Nếu chiêu này hiệu quả, thì cô tội gì không tự mình ra mặt để đẩy nhiệt độ vụ
này lên cao trào? Dù sao càng “hot”, cô càng kiếm được nhiều điểm hóng biến.
Để sớm ngày sống lâu trăm tuổi, cô liều mạng!
Tuy nhiên, các phóng viên ở hiện trường không biết suy tính trong lòng Ôn
Nguyệt, họ lại cảm thấy cô nói rất đúng tâm can.
Làm phóng viên ai chẳng từng bị mắng là “lũ paparazzi vô lương tâm”?
Đúng là trong ngành này vàng thau lẫn lộn, kẻ bịa đặt cũng có, nhưng những
người chạy tin chân chính, vất vả cũng không thiếu.
Nghĩ đến những lần bị hiểu lầm trong quá khứ, các phóng viên nhanh chóng
đồng cảm với Ôn Nguyệt, lớn tiếng cam đoan:
“Cô Ôn yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đưa tin trung thực về sự kiện hôm nay,
chứng minh sự trong sạch cho cô!”
“Cảm ơn mọi người”
Ôn Nguyệt mỉm cười, đồng thời cầm điện thoại lên:
Hương Giang”
Vừa nói cô vừa bấm số gọi cảnh sát, báo rằng mình vừa nhận được một bưu
kiện nặc danh, bên trong có ba cuốn băng ghi âm ghi lại quá trình Lâm Vĩnh
Khang – con trưởng vua tàu thủy – mưu đồ g·iết người.
Thư Sách
Cảnh sát đến rất nhanh. Chỉ là khi nhìn thấy trước cổng toàn là phóng viên, họ
hơi nghi ngờ mình đi nhầm chỗ.
Sau khi xác nhận đúng địa chỉ, mấy viên cảnh sát ngơ ngác tiến hành bàn giao
chứng cứ với Ôn Nguyệt dưới sự chứng kiến của đông đảo phóng viên cùng
rừng máy quay, máy ảnh, máy ghi âm, rồi lại ngơ ngác rời đi.
Xong việc, Ôn Nguyệt tuyên bố buổi “họp báo” hôm nay kết thúc tốt đẹp, chúc
mọi người công tác thuận lợi, ý tưởng dồi dào, và không quên nhắn nhủ:
“Trong bài viết nhất định phải nhắc đến 5 chữ Báo Giải trí Đông Giang đấy nhé
~”
Các phóng viên: “”
Buổi “họp báo dã chiến” tuy đã kết thúc, nhưng các phóng viên không quay về
tòa soạn ngay mà vội vàng chạy đến bệnh viện. Đa số họ đều nhận được tin bà
Thiệu Minh Châu lâm bệnh phải nhập viện cấp cứu.
Cũng vội vã bắt xe đến bệnh viện còn có Ôn Gia Kỳ – người vừa chạy về nhà
định mách lẻo với cha.
Nhưng cha cô ta bận lắm, chẳng có thời gian mà quan tâm đến cô ta.
Nói đến chuyện Ôn Vinh Sinh bận rộn thì lại liên quan đến vụ bê bối bị phanh
phui trước đó. Thuộc hạ của ông ta đã tìm thấy Tiền Gia Minh ở Đài Loan và
tóm cổ hắn về.
Sáng sớm nay Ôn Vinh Sinh ra ngoài chính là để đưa mẹ con Chu Bảo Nghi đi
gặp Tiền Gia Minh.
Khi thời điểm Hương Giang được trao trả ngày càng đến gần, những đại gia có
quá khứ làm giàu không mấy trong sạch đều tìm cách tẩy trắng, xây dựng hình
tượng nhà từ thiện. Ôn Vinh Sinh thời lập nghiệp còn biết giữ mình, đương
nhiên sẽ không dại dột đâm đầu vào họng súng lúc này, càng không vì một
người đàn bà mà để tay dính máu.
Nhưng nếu cứ thế để bọn họ sống yên ổn thì ông ta không cam lòng. Vì thế khi
gặp Tiền Gia Minh, mặc cho hắn quỳ xuống van xin thế nào, ông ta vẫn sai
người đánh gãy một chân của hắn.
Sau đó, Ôn Vinh Sinh cho người tịch thu toàn bộ tiền mặt của Tiền Gia Minh,
gom cùng Chu Bảo Nghi (người đã bị chuyển hết tiền đi, chỉ còn lại tài khoản
rỗng tuếch) và đứa con hoang Ôn Gia Lương, đóng gói cả ba tống lên tàu thủy
đi Nam Á.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-46-tra-loi-phong-van-6.html]
Cho gia đình ba người họ đoàn tụ không phải do Ôn Vinh Sinh đột nhiên phát
thiện tâm, mà vì ông ta quá hiểu bản chất của gã nhân tình và ả bồ nhí này.
Tiền Gia Minh bị cắm sừng mấy năm trời, sau đó lại quay lại với Chu Bảo Nghi
không chút khúc mắc, liệu có phải vì tình yêu? Nếu là yêu, sao tai vạ đến nơi
hắn lại một mình ôm tiền bỏ trốn?
Chu Bảo Nghi sống cuộc sống giàu sang phú quý, lại lén lút qua lại với Tiền
Gia Minh và sinh con cho hắn, liệu có phải vì không kìm nén được tình cảm?
Nếu là yêu, sao năm xưa bà ta có thể dứt khoát đá Tiền Gia Minh không chút
do dự?
Theo Ôn Vinh Sinh thấy, sau khi đã có vết rạn nứt, mối tình vụng trộm này có
thể kéo dài đến mười năm không phải vì tình cảm thắm thiết, mà vì mỗi bên
đều có toan tính riêng.
Đàn bà có tiền có địa vị thì muốn tìm lại cảm giác yêu đương ngày xưa. Còn
đàn ông thì đã vứt bỏ tình cảm cũ, trong mắt chỉ còn lợi ích.
Và nguồn lợi ích của họ chính là tiền của ông – Ôn Vinh Sinh.
Khi mất đi tiền tài và địa vị, đôi tình nhân quấn quýt mười mấy năm này sớm
muộn gì cũng có ngày “chó cắn chó”.
À không, ông ta chẳng cần đợi lâu. Cặp đôi “yêu nhau c·hết đi sống lại” nửa
tháng trước, giờ chưa kịp lên tàu đã quay ra chửi bới lẫn nhau, đổ lỗi cho đối
phương quyến rũ mình nên mới sa ngã.
Ôn Vinh Sinh hoàn toàn không cần lo lắng việc gia đình ba người họ sau khi rời
đi có thể sống hạnh phúc bên nhau hay không.
..
Không tìm được người làm chủ cho mình, Ôn Gia Kỳ đành lùi một bước, ôm mẹ
khóc lóc kể lể một hồi.
Trần Bảo Cầm đương nhiên giận Ôn Nguyệt, nhưng bà ta lo lắng về độ xác thực
của tin tức hơn.
Bà ta gả con gái cho Lâm Vĩnh Khang – một kẻ chẳng có gì xuất sắc, chẳng lẽ
là vì con người hắn sao? Đương nhiên là không, bà ta nhắm vào gia thế nhà họ
Lâm.
Hai người cưới nhau đã mấy năm, giờ chỉ thiếu một đứa con trai để củng cố
địa vị. Nhỡ đâu điều tra ra Lâm Vĩnh Khang thực sự là thiếu gia giả mạo, tu hú
chiếm tổ.
Chỉ nghĩ đến đó thôi Trần Bảo Cầm đã thấy huyết áp tăng vọt.
Nghe con gái chỉ biết khóc lóc mắng chửi Ôn Nguyệt, Trần Bảo Cầm không
nhịn được ngắt lời:
“Con khoan hẵng chửi nó. Việc Vĩnh Khang rốt cuộc là đại thiếu gia nhà họ
Lâm hay là cháu trai bà vú nuôi, con đã làm rõ chưa?”
“Còn phải hỏi sao?!” Giọng Ôn Gia Kỳ trở nên chói tai, “Nhà ta đâu phải gia đình
bình thường, con cái làm sao dễ dàng bị đánh tráo như thế được?”
Trần Bảo Cầm lại không nghĩ đơn giản như vậy:
“Chẳng phải con bảo mẹ chồng con rất tin tưởng bà vú nuôi đó sao? Hơn nữa
trên báo còn đăng cả ảnh chụp người được cho là thiếu gia thật nữa”
“Lời con Ôn Nguyệt mà mẹ cũng tin à? Ai biết tấm ảnh đó ở đâu ra!”
Ôn Gia Kỳ cực kỳ ghét nghe những lời này. Cô ta lấy Lâm Vĩnh Khang vì cái
danh đại thiếu gia nhà họ Lâm. Nếu hắn biến thành con trai bà vú nuôi, thì cô
ta là cái thá gì?