“Trò cười?”
Thấy Trần Bảo Cầm muốn nói gì đó, Ôn Gia Kỳ nghiến răng nói:
“Mẹ còn không nhận ra sao? Ôn Nguyệt tung tin liên tiếp mấy ngày nay là
nhắm vào mấy phòng chúng ta đấy. Giờ phòng bốn đã tiêu tùng, phòng ba ở
nước ngoài, nên nó mới chuyển mục tiêu sang Vĩnh Khang. Lần này chuyện
rùm beng thế này, có đính chính được không còn là vấn đề. Mà cho dù có đính
chính được, mẹ nghĩ với cái tính sĩ diện đó, Vĩnh Khang sau này còn có thể
sống tốt với con sao? Mẹ chồng con liệu có không oán trách con?”
Trần Bảo Cầm tuy hay chê Ôn Gia Kỳ không đủ thông minh, nhưng nghe con
gái phân tích, bà ta cũng phải gật gù công nhận có lý.
Chuyện thật giả thiếu gia này dù thật hay giả, đối với Ôn Nguyệt đều là trăm lợi
không một hại. Nếu là thật thì khỏi phải bàn, phòng hai của bà ta coi như mất
đi một chỗ dựa vững chắc. Dù là giả, quan hệ thông gia giữa nhà họ Ôn và nhà
họ Lâm cũng sẽ rạn nứt, cuộc hôn nhân của con gái bà ta có giữ được hay
không cũng là vấn đề.
Trong khi đó, Ôn Nguyệt được cả hai nhà Ôn, Dịch chống lưng, cùng lắm thì đổ
hết trách nhiệm lên đầu nhân viên tòa soạn, bản thân cô ta chẳng phải chịu
chút rủi ro nào.
Càng nghĩ, Trần Bảo Cầm càng thấy lòng dạ Ôn Nguyệt thâm sâu khó lường.
Ôn Gia Kỳ lau nước mắt, tiếp tục:
“Mẹ, lần này mẹ không được nhịn nó như lần trước đâu. Đợi Daddy về, mẹ nhất
định phải bảo ông ấy dạy dỗ Ôn Nguyệt một trận nên thân, cho nó chừa cái
thói này đi! Nếu không, hại con không được, nó chắc chắn sẽ quay sang hãm
hại Gia Đống cho mà xem!”
Nghe nhắc đến tên con trai, vẻ mặt Trần Bảo Cầm lập tức trở nên nghiêm túc.
Tuy bà ta chắc chắn mình không lăng nhăng như Chu Bảo Nghi, Ôn Gia Đống
đích thị là con ruột của Ôn Vinh Sinh, cũng tin tưởng không có chuyện nuôi
nhầm con. Nhưng kẻ bịa đặt thì đâu cần biết sự thật thế nào?
Hơn nữa, nếu chuyện Lâm Vĩnh Khang là thiếu gia giả chỉ là bịa đặt thì còn đỡ,
nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không để yên, tòa soạn của Ôn Nguyệt sớm muộn gì
cũng bị đóng cửa.
Nhưng nếu chuyện này là thật, thì chẳng những phòng hai của bà ta gãy cánh,
mà uy tín tờ báo của Ôn Nguyệt cũng sẽ tăng lên. Đến lúc đó, lỡ không tìm
được điểm yếu của phòng hai, cô ta chỉ cần bịa đại một câu chuyện, tung vài
tấm ảnh mập mờ, e rằng cũng sẽ có khối người tin sái cổ.
Muốn tránh tình huống đó, bà ta phải dìm Ôn Nguyệt xuống ngay từ bây giờ.
Trần Bảo Cầm cau mày nói: “Đợi cha con về, mẹ sẽ nói chuyện nghiêm túc với
ông ấy”
Nghe đến đó, Ôn Gia Kỳ mới miễn cưỡng hài lòng. Cô ta chạy xuống lầu hỏi
quản gia xem Ôn Vinh Sinh về chưa, nhận được câu trả lời “Chưa”, cô ta hậm
hực quay lại phòng, cằn nhằn:
“Daddy rốt cuộc đi đâu thế không biết? Điện thoại không nghe, công ty không
ở, nhà cũng không về. Mẹ không quản lý ông ấy à?”
Sắc mặt Trần Bảo Cầm trầm xuống. Bà ta thầm nghĩ mình có phải chính thất
đâu mà có quyền quản Ôn Vinh Sinh?
Nhưng làm lẽ cả đời, bà ta coi trọng nhất là thể diện, dù trước mặt con gái
cũng không muốn nói ra những lời hạ thấp uy phong mình. Bà ta chỉ nói:
“Không có cha con bôn ba bên ngoài thì lấy đâu ra cuộc sống sung sướng cho
con bây giờ. Thôi được rồi, đằng nào cha con cũng phải về, con không đợi
được thì cứ về nhà trước đi”
Ôn Gia Kỳ trợn trắng mắt: “Chuyện này chưa giải quyết xong con về đấy làm
gì? Cãi nhau à?”
Trần Bảo Cầm bị hỏi đến cứng họng, đành giữ con gái ở lại ăn trưa.
Nhưng cơm chưa ăn xong, Ôn Gia Kỳ đã nhận được điện thoại của đám bạn
xấu. Ngoài mặt thì an ủi, nhưng thực chất là gọi điện để cười trên nỗi đau của
người khác.
Tức quá, Ôn Gia Kỳ ném luôn điện thoại, chạy về phòng khóc lóc ỉ ôi. Mãi cho
đến khi Trần Bảo Cầm bước vào phòng thông báo:
“Mẹ chồng con nhập viện rồi”
Tiếng khóc lập tức im bặt.
..
Khi Ôn Gia Kỳ đến bệnh viện, phóng viên đã vây kín dưới lầu. Cô ta không đi
cửa chính mà lái xe xuống hầm, đi thang máy lên thẳng tầng trên.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-47-su-that-phoi-bayhtml]
Thiệu Minh Châu nằm ở phòng VIP của bệnh viện tư nhân số một Hương
Giang. Hành lang bên ngoài phòng bệnh rộng rãi, vừa ra khỏi thang máy đã có
bảo vệ canh gác, trước cửa phòng bệnh số lượng bảo vệ còn đông hơn.
Ôn Gia Kỳ là con dâu trưởng nhà họ Lâm, đương nhiên không ai cản cô ta. Chỉ
là vừa bước vào phòng bệnh, cô ta đã sững người.
Thiệu Minh Châu nằm ở phòng tổng thống (phòng suite), nhưng lúc này trong
phòng ngủ chỉ có bà và vua tàu thủy. Những người còn lại của nhà họ Lâm,
bao gồm cả y tá chăm sóc, đều đang ngồi chờ ở phòng khách bên ngoài.
Chuyện này vốn dĩ cũng bình thường. Tuy bề ngoài các phòng tỏ ra hòa thuận
nhưng ai cũng hiểu đó chỉ là diễn kịch cho người ngoài xem. Bất kể ai trong ba
phòng ốm đau, hai phòng còn lại chẳng ai mong người đó sớm bình phục cả.
Điều khiến Ôn Gia Kỳ sững sờ là Lâm Vĩnh Khang cũng đang ngồi chờ bên
ngoài. Thiệu Minh Châu nhập viện, hắn là con trai trưởng, lẽ ra không nên bị
đối xử ngang hàng với những người khác như vậy. Cô ta buột miệng hỏi:
“Vĩnh Khang, sao anh lại ngồi chờ ở đây?”
Lâm Vĩnh Khang nghe tiếng ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe.
Điều này càng khiến Ôn Gia Kỳ tin rằng tin tức trên báo là bịa đặt. Chưa nói
đến chuyện thật giả thiếu gia, chỉ nhìn cảnh Thiệu Minh Châu tức đến nhập
viện mà Lâm Vĩnh Khang đau lòng thế này, hắn sao có thể là kẻ nhẫn tâm thuê
người g·iết người được!
Thực tế thì Lâm Vĩnh Khang khóc chẳng phải vì thương mẹ, mà là hắn đang lo
lắng cho tương lai của mình.
Sáng nay Ôn Gia Kỳ đi rồi, tuy vợ chồng Lâm Quan Hoa không nói gì thêm, bảo
hắn yên tâm đi làm, nhưng hắn biết chuyện này vỡ lở ra là hắn tiêu đời. Thân
thế của hắn làm sao chịu được sự điều tra kỹ lưỡng?
Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng cửa ải xét nghiệm ADN là hắn đã không
qua nổi rồi.
Yên tâm đi làm?
Hắn làm sao mà yên tâm nổi!
Lâm Vĩnh Khang nhốt mình trong phòng, suy nghĩ rất lâu xem nên làm thế nào.
Cuối cùng hắn quyết định thành thật khai báo.
Bây giờ khai báo, hắn còn có thể biện minh mình vô tội. Còn về việc tại sao
không nói ngay khi Trần A Muội tìm đến, hắn có thể lấy cớ là do quá sốc, nhất
thời khó chấp nhận, muốn điều tra rõ chân tướng rồi mới nói.
Con chó nuôi lâu còn có tình cảm, huống chi vợ chồng Lâm Quan Hoa đã nuôi
nấng hắn như con ruột suốt ba mươi năm. Chỉ cần hắn giấu nhẹm chuyện thuê
người g·iết người, chắc họ sẽ không nhẫn tâm đến mức đuổi hắn ra đường
ngay lập tức.
Nếu đợi đến khi Lâm Quan Hoa tự mình tra ra chân tướng, hắn sẽ rơi vào thế bị
động. Đến lúc đó dù Ôn Gia Kỳ có chịu theo hắn, chưa chắc bố mẹ nuôi đã mủi
lòng.
Cân nhắc kỹ lưỡng, Lâm Vĩnh Khang quyết định tìm Thiệu Minh Châu để thú
nhận.
Thư Sách
Chọn Thiệu Minh Châu là vì hắn biết Lâm Quan Hoa vốn không hài lòng về hắn,
hơn nữa ông ta không thiếu con trai, tình cảm cha con chẳng mặn mà gì.
Thiệu Minh Châu thì khác. Tuy mấy năm gần đây mẹ con hay cãi nhau vì bà
không vừa mắt thói ăn chơi trác táng của hắn, nhưng dù sao cũng đỡ hơn
quan hệ với cha.