Hơn nữa phụ nữ thường dễ mềm lòng hơn đàn ông. Lâm Quan Hoa lăn lộn
thương trường bao năm, lòng dạ sắt đá, thuyết phục ông ta chắc chắn khó hơn
Thiệu Minh Châu nhiều.
Nhưng hắn không ngờ Thiệu Minh Châu còn chưa nghe hết câu chuyện đã
ngất xỉu vì quá kích động.
Nghĩ đến cảnh Thiệu Minh Châu tỉnh lại, không thèm nhìn hắn lấy một cái đã
bảo chồng đuổi hắn ra ngoài, Lâm Vĩnh Khang cảm thấy mình như một con cá
mắc cạn đang giãy c·hết, dần dần chìm xuống đáy biển sâu.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Gia Kỳ, Lâm Vĩnh Khang cảm thấy hận.
Hắn hận cô ta không biết cách đối nhân xử thế, làm mất lòng em gái, để đến
nỗi Ôn Nguyệt tung hê mọi chuyện lên mặt báo mà không báo trước một tiếng.
Nếu chuyện này không bị phanh phui, đợi hắn giải quyết xong Trần A Muội và
Lý Vĩnh Hiền, trên đời này sẽ chẳng còn ai biết về thân thế thật của hắn, cũng
chẳng ai có thể đe dọa địa vị của hắn nữa.
Nhưng rất nhanh, Lâm Vĩnh Khang nhận ra trên đời này không có chữ “nếu”.
Hiện tại hắn chẳng những không thể trút giận lên Ôn Gia Kỳ mà còn phải bám
víu lấy cô ta.
Cuộc hôn nhân với Ôn Gia Kỳ là chiếc phao cứu sinh duy nhất giúp hắn có thể
trụ lại trong ngôi nhà này.
Nghĩ đến đây, Lâm Vĩnh Khang gắng gượng nở một nụ cười, giọng điệu cố tỏ ra
ôn hòa: “Mommy bảo muốn nói chuyện riêng với Daddy”
“Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt anh?” Ôn Gia Kỳ bĩu môi, “Anh là
con trai độc nhất của phòng cả cơ mà”
Nghe vậy, Lâm Vĩnh Khang chưa kịp mở miệng thì Lâm Vĩnh Văn đã phì cười:
“Chị dâu cả đừng nói thế vội, anh ấy có phải con cháu nhà họ Lâm hay không
còn chưa biết đâu”
“Cô có ý gì?” Ôn Gia Kỳ đang bực bội, trừng mắt quát, “Sáng nay tôi đã nói rồi,
tờ báo đăng tin vịt đó là của Ôn Nguyệt, nó làm thế là để chơi tôi! Vĩnh Khang
sao có thể không phải con nhà họ Lâm được? Anh ấy đương nhiên là con ruột!”
Nói đến câu cuối, giọng cô ta gần như gào lên.
Thư Sách
Lâm Vĩnh Văn định cãi lại rằng nếu là con ruột thì sao Thiệu Minh Châu lại tức
đến mức nhập viện? Nhưng nhìn vẻ mặt điên cuồng của Ôn Gia Kỳ, cô ta lại
thôi.
Những người khác trong nhà họ Lâm cũng im lặng, phòng khách chìm vào bầu
không khí ngột ngạt.
Tuy nhiên, sự im lặng này không kéo dài được bao lâu. Cánh cửa phòng khách
lại mở ra.
Người bước vào là trợ lý của Lâm Quan Hoa. Mọi người chưa kịp chào hỏi thì
thấy anh ta né người sang một bên, để lộ một người đàn ông cao lớn phía sau.
Mọi người trong phòng khách đều đã thấy người này qua báo chí, nhưng ảnh
chụp góc nghiêng, dù có phóng to cũng hơi mờ, chỉ mang máng thấy vài nét
giống vợ chồng vua tàu thủy.
Giờ nhìn thấy người thật, người của phòng hai và phòng ba đều sững sờ.
Quá giống!
Người đàn ông trước mặt này sở hữu những đường nét kết hợp hoàn hảo giữa
Lâm Quan Hoa và Thiệu Minh Châu. Nếu ba người họ đứng cùng nhau, chẳng
ai dám nghi ngờ họ không phải người một nhà.
Nhìn sang Lâm Vĩnh Khang, quả thực chẳng có điểm nào giống người nhà họ
Lâm.
Ôn Gia Kỳ là người duy nhất trong phòng chưa xem ảnh người đàn ông này.
Nhưng vừa nhìn thấy anh ta, cô ta cũng sững sờ, rồi rất nhanh nhận ra thân
phận của đối phương. Cảm xúc bùng nổ, cô ta lao tới xô đẩy anh ta:
“Mày là ai? Mày đến đây làm gì? Cút! Cút ngay cho tao!”
Lâm Vĩnh Khang thấy thế vội vàng kéo vợ lại: “Gia Kỳ!”
Nhưng vừa chạm vào tay Ôn Gia Kỳ, hắn đã bị cô ta tát cho một cái nổ đôm
đốp:
“Anh cản em làm gì? Anh không thấy nó đến đây làm gì à? Chắc chắn nó đọc
báo xong tưởng mình là thiếu gia thật nên mới mặt dày chạy đến đây”
Cô ta chưa nói hết câu thì cửa phòng bệnh mở ra. Lâm Quan Hoa đứng ở cửa,
sa sầm mặt nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài, quát Ôn Gia Kỳ: “Ồn ào cái
gì?”
huong-cang-thap-nien-90/chuong-48-su-that-phoi-bay-3.html]
Sau đó, ông quay sang người thanh niên đi cùng trợ lý, nặn ra một nụ cười hiền
hậu hiếm thấy: “Vĩnh Hiền đến rồi à? Mau, mau vào đây con”
Lý Vĩnh Hiền nghe vậy, bước chân vào phòng bệnh.
Ôn Gia Kỳ dám làm loạn trước mặt người vai vế thấp, nhưng trước mặt bố
chồng thì im thin thít như gà rù. Đợi cửa phòng đóng lại, cô ta mới túm lấy tay
trợ lý, hỏi dồn:
“Chuyện này là sao? Sao Daddy lại cho nó vào?”
“Chị dâu cả, chị vẫn chưa nhận ra à?” Cô con dâu phòng ba cười trên nỗi đau
của người khác, “Người ta đâu có mặt dày tự tìm đến, tám phần mười là Daddy
cho người mời đến đấy. Mommy muốn gặp anh ấy mà”
“Mommy gặp nó làm gì? Vĩnh Khang mới là con trai của bà!”
Nếu trước đó người nhà họ Lâm còn bán tín bán nghi, thì khi thấy Lâm Vĩnh
Khang bị cấm cửa còn “thiếu gia thật” được Lâm Quan Hoa đích thân mời đến,
họ đã tin chắc vào bài báo: chuyện thật giả thiếu gia là có thật.
Đã tin rồi thì họ cũng chẳng cần kiêng nể gì nữa. Thấy Ôn Gia Kỳ vẫn cố chấp,
Lâm Vĩnh Văn không nhịn được nói:
“Chị dâu cả, chị đừng giả ngu nữa được không? Nếu anh cả là con ruột thì bác
gái đã chẳng cấm cửa anh ấy. Nếu người vừa vào không phải anh trai ruột của
chúng tôi, chị nghĩ Daddy có rảnh hơi đi mời người ta đến không?”
“Cô thì biết cái gì? Daddy và Mommy đều bị người ta lừa rồi!” Ôn Gia Kỳ quay
sang trừng mắt nhìn Lâm Vĩnh Khang đang cúi gằm mặt, đẩy mạnh hắn một
cái, “Anh nói gì đi chứ!”
Lâm Vĩnh Khang tránh ánh mắt giận dữ của vợ, cúi đầu lí nhí: “Em muốn anh
nói cái gì?”
“Nói anh là con ruột nhà họ Lâm! Bọn họ đang nghi ngờ thân thế của anh kìa,
anh cứ để mặc họ nói bậy, lỡ Daddy và Mommy tin thật thì sao?”
“Anh” Môi Lâm Vĩnh Khang mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra
được câu nói dối mà Ôn Gia Kỳ muốn nghe. Ngược lại, hắn ngẩng đầu nhìn cô
ta với ánh mắt đầy hy vọng, “Nếu. nếu anh không phải con ruột nhà họ Lâm,
em có còn yêu anh không?”
Tuy câu hỏi bắt đầu bằng chữ “nếu”, nhưng ai ở đây cũng hiểu đó là một sự
thừa nhận ngầm. Người của phòng hai và phòng ba đồng loạt bật cười chế
giễu.
Nghe tiếng cười mỉa mai, Ôn Gia Kỳ nổi điên, đẩy mạnh Lâm Vĩnh Khang ra xa,
gào lên:
“Anh không phải con nhà họ Lâm thì tôi yêu anh cái nỗi gì? Yêu cái dáng lùn
tịt, cái mặt xấu xí hay yêu cái sự bất tài vô dụng của anh hả?”
Càng nói Ôn Gia Kỳ càng cảm thấy mình bị lừa gạt trắng trợn, cô ta hét lớn:
“Tôi muốn ly hôn!!!”
..
[Ôn Gia Kỳ tuyên bố muốn ly hôn!!!]
Tuy Ôn Nguyệt không đến bệnh viện, nhưng nhất cử nhất động ở đó cô đều
nắm rõ trong lòng bàn tay nhờ hệ thống tường thuật trực tiếp.