TẶNG ANH MỘT KIẾP THÂM TÌNH

Chương 52



Sẵn sàng

Diệp Cẩm chỉ là một kẻ tôm tép, chẳng hề có tiếng nói trong Diệp gia, lời nói

của cô ta hoàn toàn bị bỏ qua. Tôi từ đầu đến cuối chẳng buồn đếm xỉa, Diệp

Vãn quát mắng vài câu là cô ta cũng không dám ho he thêm nửa lời.

Trong lòng tôi vẫn thấy thắc mắc tại sao Diệp gia đã đồng ý ký kết với Thời gia

rồi lại đột ngột hủy bỏ. Chẳng lẽ đây là cái bẫy cố ý giăng ra để dẫn dụ tôi đến

tìm Diệp gia sao? Nghĩ đến đây, tôi khẽ đưa mắt về phía Cố Đình Sâm. Anh ta

quá hiểu cái tính không chịu khuất phục của tôi, lại còn đặc biệt bày ra miếng

bánh ngon mang tên Diệp gia trước mặt, khiến tôi vừa ngửi thấy mùi thơm đã

vội rút đi. Cố Đình Sâm thực sự đã tốn không ít tâm tư với tôi.

Mà tất cả những chiêu trò này, chỉ để bắt tôi bên cạnh anh ta một ngày. Người

đàn ông này quả thực là tùy hứng.

Trần Sở thấy mọi chuyện đã không còn cơ hội xoay chuyển liền đứng dậy rời

đi, gương mặt lộ rõ sự cô độc. Đợi anh ta ra khỏi cửa, tôi bảo trợ lý ở lại ký nốt

hợp đồng rồi vội vã đuổi theo. Vừa ra đến cửa, Diệp Vãn đã gọi tôi lại, giọng

điệu không rõ vui buồn: “Thời tổng, không cần phải vội vã ký kết thế chứ?”

Tôi nhếch môi cười: “Các người đã từng hủy ước một lần rồi”

Câu nói này bóc trần sự thiếu tin tưởng của tôi dành cho họ, mặt Diệp Vãn hơi

trắng bệch: “Đành nghe theo cô vậy”

Cố Đình Sâm đang đứng quay lưng về phía tôi, bờ vai anh rộng lớn. Tôi

không chút do dự mà bước tiếp đi tìm Trần Sở. Dường như biết tôi đang tìm

mình, anh ta đã đợi sẵn ở sảnh lớn. Tôi tiến lại gần, nhẹ giọng: “Chúng ta nói

chuyện về cô ấy đi”

Giữa tôi và Trần Sở, chủ đề duy nhất có thể nói chỉ có Quý Noãn.

Bên ngoài là con phố náo nhiệt, Trần Sở có vẻ không quen. Tôi suy nghĩ một

chút rồi đẩy xe của anh ta đến một nơi yên tĩnh. Đến nơi, anh ta hiếm khi nở

một nụ cười: “Để cô phải đẩy xe cho tôi, thật là làm tổn thọ cho tôi quá”

Tôi buông tay khỏi xe lăn: “Không sao, đều là bạn bè cả mà” Anh là người Quý

Noãn yêu, tôi dành cho anh sự tôn trọng tuyệt đối.

Do dự một hồi, tôi hỏi: “Tại sao anh lại rời bỏ cô ấy?”

Lúc này trời đã ngừng mưa, nhưng mặt đất vẫn còn ẩm ướt. Đôi giày cao gót

của tôi lấm lem bùn đất nhìn rất chướng mắt. Trần Sở cũng nhận ra, anh lấy từ

túi áo vest ra một chiếc khăn tay đưa cho tôi. Tôi lắc đầu: “Không sao, không

cần lau đâu”

Thấy tôi không nhận, anh cũng không ép buộc mà chỉ nhàn nhạt nói: “Giữa tôi

và Quý Noãn có khoảng cách quá xa. Tôi không tài nào chịu đựng nổi việc một

kẻ vô dụng như mình lại chiếm hữu sự tốt đẹp của cô ấy. Vì vậy tôi mới định

tạm thời rời xa, đợi khi mình ổn định hơn sẽ quay lại tìm cô ấy. Hy vọng lúc đó,

cô ấy vẫn ở nguyên chỗ cũ chờ tôi”

Suy nghĩ của Trần Sở có phần ích kỷ, không một lời từ biệt đã tự ý rời xa Quý

Noãn, còn để lại mảnh giấy bảo cô ấy đừng mong nhớ mình, vậy mà giờ lại hy

vọng cô ấy chờ đợi. Nhưng kỳ lạ là, một người như vậy tôi lại có thể cảm

thông. Khát khao một người nhưng lại không dám đến gần, muốn nỗ lực trở

nên ưu tú hơn rồi mới đường đường chính chính gặp lại.

Tôi cắn nhẹ làn môi đỏ mọng: “Anh và Trần gia có quan hệ gì?”

“Tôi là đứa con ngoài giá thú của Trần gia” Trần Sở bỗng khựng lại, dường như

nhớ lại ký ức đau buồn nào đó. Giọng anh trầm xuống: “Mẹ tôi trước đây là

nhân viên ở hộp đêm, tình cờ mang thai với Trần tổng. Thật ra mười mấy

năm trước tôi đã biết mình là người nhà họ Trần, chỉ là không muốn quay về, vì

không muốn đối mặt với kẻ đã ép mẹ tôi tự sát. Thôi, không nói chuyện của

tôi nữa”

Thân thế của Trần Sở thật trắc trở. Tôi chợt hiểu lý do anh quyết định trở về

Trần gia, nhưng nơi đó không dễ sống, vì Trần gia còn hai người con trai khác

với thân phận danh chính ngôn thuận hơn. Con đường anh chọn chắc chắn sẽ

vô cùng gian nan.

Tôi tò mò hỏi: “Nếu lần này anh không giành được hợp đồng thì sao?”

Trần Sở rủ mắt, anh không trả lời, nhưng tôi hiểu rõ anh sẽ bị người nhà họ

Trần ghẻ lạnh. Anh không bàn chuyện công việc nữa, chỉ khẩn cầu tôi bằng

giọng điệu cẩn trọng: “Cô là bạn thân nhất của cô ấy, làm ơn hãy chăm sóc cô

ấy thật tốt, đừng để cô ấy phải sống trong buồn phiền như vậy”

“Cô ấy vui hay buồn đều liên quan đến anh” Tôi nói thẳng. Quý Noãn đã nhớ

mong anh bao nhiêu năm, dù ai nói anh đã chết cô ấy cũng không tin. Giờ

anh sống sờ sờ ra đó rồi biến mất, làm sao cô ấy cam tâm cho được?”

Trần Sở im lặng, câu chuyện không thể tiếp tục được nữa. Nhưng cả hai chúng

tôi đều hiểu, quyết định lúc này của anh dù không hẳn là đúng nhưng cũng

chẳng hoàn toàn sai. Thế gian này thực sự vẫn luôn trọng cái gọi là “môn đăng

hộ đối”. Nếu anh mãi chỉ là một người đàn ông què cụt không sự nghiệp ở trấn

nhỏ, ngày tháng của họ rồi cũng sẽ vô vị, cơm áo gạo tiền rồi cũng sẽ đánh

bại thực tế phũ phàng. Huống hồ trong lòng Quý Noãn vốn luôn chứa đựng

những điều thanh cao. Việc anh có thể làm bây giờ là thay đổi bản thân, dù

quá trình đó có khó khăn thế nào đi nữa. Đời người mà, có ai sống dễ dàng

đâu.

Sau khi chia tay Trần Sở, tôi quay về khách sạn. Trợ lý đã đợi sẵn dưới lầu, cả

Diệp Cẩm cũng ở đó. Trợ lý giải thích: “Thời tổng, chỗ này cần cô ký tên một

chút”

Tôi ký xong rồi đưa lại một bản hợp đồng cho Diệp Cẩm. Cô ta cầm lấy rồi hừ

lạnh: “Cô không cướp được Cố Đình Sâm đâu”

Nghe vậy, tôi ngơ ngác hỏi: “Ai nói tôi muốn cướp anh ta?”

Diệp Cẩm cứ hừ hừ không nói gì, bộ dạng vênh váo trông thật khó coi. Tôi cười

hỏi: “Chị Diệp Vãn của cô thích anh ta à?”

Diệp Cẩm hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi. Tôi thở dài bảo trợ lý: “Người phụ

nữ như cô ta sao có thể sống đến chừng này tuổi nhỉ? Đáng ghét mà không tự

biết, tôi chẳng buồn tiếp chuyện”

Trợ lý cười nhắc nhở: “Vừa nãy Thời tổng còn hỏi về cô ta mà”

Tôi giải thích theo bản năng: “Tôi chỉ tò mò xem là cô ta hay Diệp Vãn thích Cố

Đình Sâm thôi”

Vừa dứt lời, đằng sau vang lên giọng nói lạnh lùng của người đàn ông:

“Khương Thầm, cậu về công ty trước đi”

Trợ lý quay lại chào một tiếng “Cố tổng” rồi nhìn tôi bằng ánh mắt tội nghiệp.

Thấy cậu ta như vậy, tôi phẩy tay: “Cậu về xử lý nốt chuyện với Diệp gia đi”

Nghe xong, trợ lý chuồn lẹ không chút do dự, còn tiện tay lái luôn xe của tôi đi

mất. Tôi bất lực mắng thầm: “Đúng là nhát như thỏ đế”

Cố Đình Sâm bước đến bên cạnh, nghiêng đầu nhìn tôi với nụ cười thích thú:

“Thời Sanh, cô ghen à?”

Tôi phản ứng lại ngay: “Anh nói cái gì?”

Anh ta thản nhiên nhắc lại: “Vừa nãy cô vừa quan tâm xem ai thích tôi đấy

thôi”

Tôi: “” Thề có trời đất, tôi chỉ thuận miệng hỏi chơi thôi mà.

Tôi chẳng quan tâm đến anh ta, một mình cúi đầu bỏ đi. Anh ta không đuổi

theo. Trên đường, tôi nhận được điện thoại của Sở Hành. Anh hỏi bằng giọng

dịu dàng: “Khi nào em về S Thị?”

Tôi tò mò: “Có chuyện gì sao?”

Sở Hành đáp: “Đến lúc phải về kiểm tra sức khỏe rồi”

Nghe vậy, lòng tôi dâng lên sự bất lực: “Em mới rời đi có vài ngày mà”

Sở Hành thở dài: “Sanh Nhi, anh lo cho em”

Cuộc điện thoại này lại một lần nữa nhắc nhở tôi về bệnh tình của mình. Tuy

giờ trông tôi vẫn bình an vô sự, nhưng căn bệnh có thể đoạt mạng tôi bất cứ

lúc nào. Tôi an ủi anh: “Anh trai, em không sao đâu”

Ở lại Ngô Thành cũng chẳng còn việc gì nữa, dù là Cố Đình Sâm hay Cố Lan

Chi, tôi đều không dám tiếp xúc quá gần. Càng không muốn tìm hiểu xem mình

thực sự thích ai. Đã đến lúc rời khỏi đây, về S Thị yên tâm chữa bệnh. Nhưng

Thời gia hiện đang nằm trong tay tôi, tôi không biết nên giao cho ai quản lý.

Tôi rầu rĩ nói: “Em sẽ về S Thị sớm nhất có thể”

Vừa cúp điện thoại, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Cô lại

muốn rời khỏi Ngô Thành sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.