Tiếng cãi vã ở nhà hàng xóm văng vẳng, nghe không rõ lắm, nhưng câu “ly hôn”
mà Cát Hồng Anh gào đến rách cả giọng thì mấy hộ xung quanh đều nghe thấy.
Chu Mai Hoa ngay lập tức chạy sang “tám chuyện” với An Họa.
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
“Em nghe thấy không? Đòi ly hôn kìa!”
An Họa nói: “Em thấy chắc là cãi nhau lúc nóng đầu thôi, đời nào lại ly hôn dễ
dàng thế được”
Chu Mai Hoa tán đồng gật đầu: “Dư Bảo Sơn người cũng tốt, đối xử với Cát Hồng
Anh cũng chẳng chê vào đâu được, bao nhiêu năm rồi đây là lần đầu thấy hai
người họ cãi nhau to thế. Mà này, em có biết họ cãi nhau vì chuyện gì không? Chị
dỏng tai lên mãi mà nghe chẳng rõ”
An Họa thì có nghe loáng thoáng mấy từ như “em vợ”, “anh rể”. chỉ cần liên
tưởng một chút là dễ ra mấy chuyện mập mờ, nhưng chuyện không chắc chắn, An
Họa cũng không định kể với Chu Mai Hoa.
Cô lắc đầu: “Em cũng không nghe rõ, nhưng chị Hồng Anh vừa ở lớp học tập về
đã cãi nhau, chắc là mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng bực
bội nên muốn phát tiết một chút thôi ạ”
“Ừm, em nói cũng có lý” Chu Mai Hoa còn định nói gì đó thì ngoài cửa nhà An
Họa vang lên tiếng của Thạch Vĩ Quang: “Mai Hoa, bà nấu gì trong nồi thế? Khét
lẹt rồi kìa!”
Chu Mai Hoa giật mình: “Cha mẹ ơi, nồi đậu cô ve của tôi! Không nói chuyện với
em nữa nhé, chị về đây!”
Chu Mai Hoa đến nhanh như gió, đi cũng nhanh như một cơn lốc.
An Họa cười cười lắc đầu, cũng quay trở lại bếp. Vừa nấu cơm, cô vừa nghĩ về
cái gọi là cuộc thanh tra “phòng chống đặc vụ” lần này.
Thanh thế làm rất lớn, mấy ngày nay các bà vợ trong khu gia đình đều bàn tán
chuyện này, nói là rất nhiều người có lý lịch chính trị phức tạp đều bị điều tra.
Truy tận gốc rễ thì là vì tên đặc vụ phá hoại nhà máy hóa chất đó vốn là người
trong nội bộ nhà máy.
Nghe đâu tên đó mấy năm trước từng bị khép vào thành phần cánh hữu, lúc đi cải
tạo thì tỏ ra rất thành khẩn nên đã được xóa tên khỏi danh sách đen, ai ngờ hắn
vẫn ôm hận trong lòng, móc nối với đặc vụ địch rồi tìm cơ hội gây ra vụ nổ.
Tuy cuối cùng hắn không chạy thoát và đã bị bắt, nhưng thảm họa gây ra là
không thể cứu vãn. Có hồi chuông cảnh tỉnh này, cuộc thanh tra dù quy mô lớn
đến đâu cũng không có gì là quá đáng.
Đạo lý thì là vậy, nhưng An Họa vẫn thấy sợ. Chỉ mới là một cuộc thanh tra mà đã
vây đến cả người từng làm tù binh như Cát Hồng Anh, vậy thì hai năm nữa khi
cuộc vận động trên toàn quốc nổ ra, khung cảnh sẽ còn thế nào nữa?
Mãi đến khi Tiêu Chính về, mặt An Họa vẫn còn nặng trĩu.
“Lúc tan làm bị Lý Hàn Tùng giữ lại nói mấy câu nên về muộn. Ơ, sắc mặt không
tốt nhỉ, sao thế em?”
An Họa nhìn anh đầy nghiêm trọng, khẽ thở dài một tiếng.
“. Vợ ơi em đừng dọa anh, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
An Họa nói ra nỗi lo âu trong lòng: “Em đang nghĩ, liệu cục diện có càng ngày
càng căng thẳng không? Với xuất thân này của em, phải làm sao mới có thể bảo
toàn bản thân và gia đình trong tình cảnh hỗn loạn đây?” Một khi phong trào thực
sự ập đến, chẳng ai quan tâm thành phần trong sổ hộ khẩu của bạn viết gì, hay
nghe bạn giải thích đạo lý đâu.
Tiêu Chính vạn lần không ngờ cuộc thanh tra này lại làm vợ mình sợ đến thế, còn
liên tưởng xa xôi như vậy.
“Ừm” Anh gãi gãi đầu, hồi lâu mới nói: “Bây giờ em khác hẳn ngày xưa, còn có
thể lên lớp giáo dục tư tưởng cho anh cơ mà, ai dám bảo em có vấn đề?”
Nếu là An Họa trước kia, Tiêu Chính thực sự sẽ phải lo lắng cô nói sai làm hỏng
việc, thậm chí có khi phải quản cả chuyện cô xem sách gì, giống như Trần Cương
quản Ôn Tuyết Mạn vậy. Nhưng với An Họa hiện tại, Tiêu Chính thực sự thấy
mình không cần phải lo lắng.
“Lỡ như thì sao?” An Họa gặng hỏi: “Lỡ như có người cố tình nhắm vào em, vu
oan cho em thì sao?”
Ánh mắt Tiêu Chính sắc lẹm: “Anh sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra” Thấy
ánh mắt mong chờ của An Họa, tim anh khẽ động, nói tiếp: “Trời sập có người
cao che, cục diện có loạn đến đâu thì có người đàn ông của em bảo vệ, em cứ
việc là chính mình thôi”
An Họa mỉm cười, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng: “Vâng”
Cô đang dựa dẫm vào anh.
be-con-di-tim-chong/chuong-28-co-ay-dang-dua-dam-vao-anhhtml]
Trái tim Tiêu Chính tức thì phồng to như một quả kinh khí cầu, nếu không có sợi
dây níu lại, chắc anh đã bay bổng lên trời xanh rồi. Anh nhanh tay bóp nhẹ tay An
Họa một cái, rồi vội vàng bưng thức ăn ra ngoài.
An Họa bật cười, xoa xoa chỗ vừa bị anh bóp, cảm giác thô ráp như giấy nhám
chạm vào, ngưa ngứa.
Nói đi cũng phải nói lại, cô đến đây gần một tháng rồi mà vẫn chưa “ngủ” được
người đàn ông này. Lần trước suýt thành công thì bị cậu nhóc Đông Đông phá
đám, sau đó người đàn ông này cứ như con ốc sên bị kinh động, lại rụt đầu vào
trong vỏ.
Cũng như mọi khi, Tiêu Chính tắm rửa sạch sẽ rồi vào phòng ngủ. Không thấy
bóng dáng An Họa đâu.
Anh tưởng cô đang ở phòng con trai, nhưng lại thấy cô từ sau cánh cửa tủ quần
áo đang mở một nửa bước ra.
“Chuyện công việc của em” Lời của Tiêu Chính bỗng khựng lại khi nhìn thấy
cách ăn mặc của An Họa.
Cô. cô mặc áo sơ mi của anh làm gì?!
Tiêu Chính rất cao, áo sơ mi của anh khoác lên người An Họa dài xuống tận đùi,
kiểu dáng rộng thùng thình che khuất toàn bộ phần thân trên, không nhìn ra một
chút đường cong nào. Vì thế, đôi chân trắng nõn và cân đối kia đã thu hút toàn bộ
sự chú ý của anh.
“Đứng ngây ra đó làm gì? Không ngủ à?” An Họa khẽ liếc anh một cái đầy tình tứ.
“Em. em mặc áo của anh làm gì?” Anh lắp bắp hỏi.
“Không muốn em mặc à? Thế anh giúp em cởi ra đi”
Trán Tiêu Chính vã mồ hôi. Cô mặc áo của anh, cảm giác như thể anh đang bao
bọc lấy cô một cách toàn diện không kẽ hở, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy máu nóng
dồn lên não rồi.
An Họa nhún nhảy bước về phía giường, chân vừa mới nhấc lên đã bị một luồng
sức mạnh lớn đè xuống. Cô chưa kịp kêu lên thì đã bị người ta lật nhào lại.
Đôi môi nóng bỏng dán chặt lấy môi cô, cọ xát qua lại, vừa vụng về vừa nôn nóng.
“Em nghĩ kỹ chưa? Không hối hận chứ?”
An Họa vòng hai tay qua cổ anh, giọng khàn khàn hỏi: “Hối hận cái gì?”
“Nếu em sinh cho anh thêm một đứa con nữa, anh có chết cũng không để em đi
đâu cả, em phải gắn chặt với anh cả đời”
“Em có đồng ý không?”
An Họa cảm nhận cơ thể rắn rỏi, có chút mê đắm, hồi lâu sau mới nhận ra lời Tiêu
Chính vừa nói có ý gì.
Chờ đã.
Sinh con?
Đầu óc cô chỉ mải nghĩ đến chuyện vui vẻ mà quên mất ở thời đại này, “ngủ” với
nhau cơ bản đồng nghĩa với việc sinh con, vì người bình thường đều không có ý
thức tránh thai. Nói cách khác, bây giờ họ không có công cụ tránh thai nào cả.
Thế thì “ngủ” kiểu gì được!
Cô đã từng có không ít bạn trai, nhưng chưa từng sinh con bao giờ. Cho dù cơ
thể này đã có Đông Đông, nhưng đó cũng không được tính là trải nghiệm của
chính cô.
An Họa tạm thời chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này. Cô dùng sức đẩy người đàn
ông ra.
Lần này, đến lượt An Họa nhả miếng thịt mỡ đã dâng lên tận miệng ra ngoài.