Từ Đông Thăng cúi đầu, không nói một lời, đi theo sau Bố Từ vào phòng.
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, Mẹ Từ nghe rõ tiếng tát tay vang dội.
Bà mím môi, trong lòng có chút xót xa, nhưng chỉ thở dài, đi xuống bếp nấu cơm.
Lòng bàn tay Bố Từ đầy những vết chai dày và cứng, một cái tát giáng xuống, mặt
Từ Đông Thăng đau rát.
“Thằng ba, mày cởi áo ra, quỳ xuống cho tao”
Trước mặt hắn là bài vị của bà nội.
Môi Từ Đông Thăng mím chặt thành một đường thẳng, không kêu một tiếng cởi
áo ra.
Bố Từ lấy ra một cái roi mềm, ánh mắt đầy vẻ thất vọng.
“Trước khi đánh mày, tao nói rõ cho mày biết”
“Cái thứ nhất tao đánh, là vì chuyện thằng Chốc Tam hôm nay. Nó rình rập trước
cửa nhà mày mấy ngày mà mày không biết, mày mù à?”
Bố Từ quất mạnh ba roi vào lưng hắn. Da Từ Đông Thăng trắng trẻo, ông lại ra
tay không nương tình, thoáng cái đã hằn lên những vệt đỏ. Hắn cắn chặt răng,
không để bật ra tiếng kêu.
“Cái thứ hai tao đánh, là vì mày không bảo vệ được vợ mày. Chốc Tam chuyên
chọn lúc mày vắng nhà mà tìm đến, vợ mày bị bắt nạt, mày không thấy nhục à?”
Hốc mắt Từ Đông Thăng đỏ lên, nắm chặt tay.
“Cái thứ ba tao đánh, là tao muốn hỏi mày còn định lêu lổng đến bao giờ? Một
thằng Chốc Tam đi rồi sẽ còn thằng khác đến. Mày có biết nó nói gì không? Nó
bảo mày với nó chẳng khác gì nhau. Trong mắt nó mày với nó là cá mè một lứa
đấy!”
Tiếng roi quất trầm đục vang vọng trong căn phòng, không chỉ quất vào thân xác
hắn.
Bố Từ đánh tổng cộng mười roi, cuối cùng trút hết sức lực, ngồi phịch xuống
ghế, giọng nặng nề.
“Tao ít học, không biết nói đạo lý lớn lao. Nhưng tao hiểu một người đàn ông là
bầu trời của cả gia đình, mày không chống đỡ được thì cái nhà này sẽ sập”
“Bây giờ là vợ mày, sau này là con mày. Tao với mẹ mày già rồi, không giúp mày
được bao lâu nữa đâu. Giống như bà nội mày ấy, chúng tao cũng chẳng sống
được mấy năm nữa. Đến bao giờ mày mới chịu đứng lên hả con?”
Từ Đông Thăng nhìn qua bài vị, như thấy được nụ cười của bà nội, dáng vẻ bà
nhét tiền vào tay hắn lúc lâm chung dặn dò hắn sống cho tốt.
Hắn nghiêng người, nhìn thấy những sợi tóc bạc mới mọc trên đầu cha, trong
lòng thắt lại.
Hắn cúi người dập đầu, mở miệng nhận lỗi, giọng khàn đặc: “Bố, con biết rồi. Sau
này con không chơi bời nữa, sẽ tu chí nuôi gia đình”
Cứ bị mắng là hắn nhận sai. Bố Từ nghe hắn hứa nhiều rồi, trong lòng chẳng còn
chút gợn sóng, chỉ mong hắn thực sự hiểu chuyện.
Từ Đông Thăng mặc áo vào, lưng đau rát. Hắn cắn răng, nuốt tiếng rên rỉ xuống.
Khi hắn về đến nhà, Lâm Tuệ đã ngủ.
Hắn ngồi ở cuối giường, không nói một lời, lặng lẽ nhìn vợ mình, không biết đang
suy nghĩ điều gì.
Lâm Tuệ vừa mở mắt đã thấy đôi mắt hằn tia máu đỏ và một bên mặt sưng vù in
rõ dấu tay, nhìn khá dọa người.
“Đông ca, anh sao thế?”
Giọng Từ Đông Thăng trầm thấp hơn mọi ngày, một đêm không ngủ, cảm giác đầu
nặng chân nhẹ. Hắn há miệng, ban đầu còn không phát ra tiếng.
“Vợ ơi, là anh sai rồi, anh xin lỗi”
Cảm giác tội lỗi trong lòng hắn dâng trào như dời non lấp biển. Vợ hắn dịu dàng
lương thiện như thế, ngày nào cũng nấu cơm cho hắn ăn, không chỉ hầu hạ hắn
mà còn cho hắn tiền, giống hệt bà nội. Nhưng hắn lại chẳng thể như một người
đàn ông che chở cho cô.
Bà nội đến lúc mất cũng chưa được hưởng phúc ngày nào, hắn không thể để vợ
mình cũng khổ cả đời như vậy.
Lâm Tuệ nhìn ra sự ân hận của hắn, nhân cơ hội lén véo đùi một cái, mắt đỏ hoe
ngay lập tức.
Cô nghẹn ngào: “Anh toàn vắng nhà, nhà cửa trống trải, em sợ chết đi được.
Em ở đây chẳng quen ai, nước gánh không nổi, củi vác không xong”
Cô bày ra tình cảnh thực tế trước mặt hắn, không có nửa lời dối trá. Nói đến đoạn
sau, nước mắt tự nhiên tuôn rơi.
Đàn ông đều thích phụ nữ dựa dẫm vào mình, tỏ ra yếu đuối đáng thương. Nếu
cô không nói ra nỗi uất ức của mình, hắn thật sự sẽ coi như không thấy.
Cô nghĩ đến kết cục trong mơ, nếu thật sự không sửa đổi được, chi bằng nhân lúc
chưa có con, ly hôn cho xong chuyện. Cuộc sống khổ sở như vậy cô không muốn
chịu đựng nữa.
Từ Đông Thăng quên đi cơn đau sau lưng, ôm chặt lấy cô.
“Sau này em đừng chiều anh nữa. Việc trong nhà cứ để anh làm hết, nấu cơm vá
áo anh không biết, nhưng mấy việc khác anh đều học được” Chỉ cần em đừng ly
hôn.
Tối hôm trước Bố Từ đã nói đến nước “ly hôn rồi trả con gái nhà người ta về”, làm
sao hắn không lo lắng cho được.
Cho dù bây giờ ly hôn mang tiếng xấu, nhưng vợ hắn tốt thế này, bỏ hắn là cô tìm
được người tốt hơn ngay.
vat/chuong-25-gia-phap-hau-hahtml]
Lâm Tuệ lau nước mắt: “Được, vậy sau này chúng ta cùng làm”
Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa: “A Tuệ dậy chưa con?”
“Là mẹ đến đấy, em đi mở cửa”
Từ Đông Thăng buông cô ra, biểu cảm có chút không tự nhiên: “Ừ”
Mẹ Từ sang đưa thuốc mỡ, bà với ông già cả đêm không ngủ ngon, chung quy
vẫn là lo lắng, trong lòng không buông bỏ được.
“Thuốc mỡ này con bôi vào lưng cho thằng ba, vài hôm là khỏi. Chú ý ban đêm
kẻo nó phát sốt”
Lâm Tuệ còn chưa biết hắn bị Bố Từ đánh, nhận lấy thuốc mỡ về phòng thì vừa
lúc thấy Từ Đông Thăng đang nhe răng trợn mắt cởi áo.
Qua một đêm, vết roi trở nên dữ tợn, xanh tím lẫn lộn, nổi bật trên làn da trắng
nõn, nhìn rất nghiêm trọng.
Tim Lâm Tuệ run lên, không ngờ lần này Bố Từ ra tay tàn nhẫn như vậy, chắc
cũng là bị kích động quá rồi.
Đứa con trai này mà không thay đổi, kết cục cũng chỉ như Chốc Tam mà thôi.
Con hư tại cha, câu này không sai, Bố Từ đã rất tận tâm rồi.
“Đông ca, anh nằm sấp xuống đi, em bôi thuốc cho”
“Ừ”
“Á!” Từ Đông Thăng nhịn cả đêm, suýt cắn nát răng, lúc này ở trong phòng mình
mới dám kêu lên.
“Oái! Đau đau đau”
Lâm Tuệ xuống tay không nương nhẹ, bôi thuốc xong, Từ Đông Thăng mồ hôi
đầm đìa, suýt đau ngất đi.
“Anh ngủ một giấc đi, em ra ngoài cho gà ăn”
Dấu tay trên mặt Từ Đông Thăng quá rõ ràng, hắn cũng biết sĩ diện, ra ngoài gánh
nước, đốn củi đều chọn lúc tối trời.
Cẩu Tử sang tìm, hắn cũng không ra ngoài, cứ ở nhà làm việc, ra dáng ngoan
hiền. Thi thoảng Mẹ Từ sang đưa rau nhìn thấy, trong lòng cũng được an ủi đôi
chút.
Bước sang tháng 11, trời cũng lạnh dần. Người trong thôn rảnh rỗi lại thích tụ tập
tán gẫu.
Thi thoảng hai chị dâu sang chơi, cũng nghe được từ miệng họ kết cục của Chốc
Tam.
Nghe nói nhà đó lúc đầu cứ cố chịu không đưa đi trạm xá, nhưng đến nửa đêm
Chốc Tam sốt cao, bắt đầu nói mê sảng.
Bố mẹ hắn lúc này mới hoảng, gọi hàng xóm sang giúp khiêng người.
Tuy hàng xóm rất khinh thường hắn, nhưng dù sao cũng là một mạng người.
Đưa đến trạm xá, bác sĩ đang ngủ ở nhà, lại phải chạy đến tận nhà đập cửa gọi
dậy.
Bác sĩ đến xem, hỏng rồi, mình không chữa được, vội gọi chú Ngưu Nhị lái máy
kéo đưa lên bệnh viện huyện.
Để lâu quá, sau này chân chắc chắn để lại tật. Còn về cái “chỗ ấy” của hắn, lúc
đó Lâm Tuệ không cắt đứt, nhưng cũng bị thương tổn.
“Thôi xong, bố mẹ Chốc Tam ngày ngày mong có cháu nối dõi, lần này không tìm
vợ thằng ba gây sự mới lạ đấy?”
“Hừ, ai bảo không phải! Bố mẹ Chốc Tam khóc lóc ỉ ôi ngay tại trận, đòi bác sĩ viết
giấy chứng nhận để đi báo công an bắt Lâm Tuệ. Nhưng bác sĩ bảo không phải do
ngoại thương gây ra, mà là do uống rượu nhiều quá làm rỗng người, bị liệt
dương. Cái này trách ai được? Cũng là do mày làm chuyện xấu trước, muốn bắt
ai còn chưa biết đâu!”
“Rồi sao nữa, sao nữa?”
“Sau đó à, bọn họ nằm viện hai ngày rồi về nhà dưỡng bệnh, bệnh viện đắt đỏ thế
mà. Có điều nhà đấy lại hay có mùi gà hầm bay ra lắm”
“Tiền bán ba cô con gái, bán thân đấy, nắm chặt trong tay chứ đâu. Ngày thường
Chốc Tam uống rượu toàn dùng tiền trộm cắp. Cho nên là, nhà đấy vẫn giấu
tiền”
Chuyện của Chốc Tam đủ để người trong thôn bàn tán một thời gian. Lâm Tuệ lấy
ra 10 đồng tiền bồi thường kia.
“Đông ca, chúng ta tiêu số tiền này đi, giữ lại chỉ tổ thấy ghê tởm”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Được, em muốn mua gì?”
“Mùa đông lạnh, chúng ta ít ra ngoài, vẫn nên mua nhiều thịt và lương thực về
tích trữ”
Từ Đông Thăng gật đầu: “Hay là, anh đi xem chỗ bà Trương có đổi được cái bếp
lò không? Để ở nhà chính, ban ngày em may áo cũng ấm hơn chút”
Lâm Tuệ hơi ngạc nhiên, người này bắt đầu biết thương vợ rồi sao?
“Cũng không biết một cái bếp lò bao nhiêu tiền”
Hiện tại chưa đến lúc lạnh nhất, Từ Đông Thăng mặc áo bông cũ vào, ấm áp vừa
đủ.
“Vậy hôm nay anh đi trước một chuyến, hỏi tình hình xem sao, tiện thể hẹn anh
Lực để lại thịt cho mình”