Lâm Tuệ còn đang do dự có nên đi cùng Từ Đông Thăng không thì hắn đã từ chối.
Hắn rủ Cẩu Tử đi cùng cho vui là được, đến chỗ bà Trương thì bảo Cẩu Tử đợi
bên ngoài.
Từ Đông Thăng chắc là không đi đánh bài, chưa đến nửa ngày đã về.
“Chỗ anh Lực mai có thể để lại cho mình xương ống lớn và thịt ba chỉ, mỡ lá thì
chưa chắc đã có”
Lâm Tuệ rót cho hắn chén nước ấm, nghe vậy gật đầu: “Thế cũng tốt rồi, xương
ống ninh canh tẩm bổ lắm. Bếp lò có khó kiếm không anh?”
“Hàng mới tinh thì tạm thời không có, nhưng bà Trương có thể đổi cho mình một
cái còn khá mới. Bà ấy không lấy tiền, muốn đổi bằng lương thực”
Bà Trương cũng chỉ dư dả tiền bạc chút thôi, chưa đến mức ngày nào cũng đi chợ
đen mua gạo giá cao được. Biết họ là người nhà quê, chắc chắn muốn mua lương
thực từ nông thôn cho rẻ.
“Chúng ta muốn mua lương thực cũng là mua từ trong thôn, liệu có gây chú ý quá
không?”
Từ Đông Thăng lắc đầu: “Không đâu. Chúng ta mới ra ở riêng, phải mua lương
thực là chuyện bình thường. Cùng lắm thì mình sang thôn bên cạnh mua, bên quê
ngoại anh cũng là vựa lúa lớn mà”
Nói là làm.
Lâm Tuệ đưa thêm cho hắn 80 đồng, muốn mua thì mua một lần cho đủ, dây dưa
lằng nhằng lại không hay.
Lúc này tiền mặt có thể tiêu trong tay chỉ còn 17 đồng. Kể cả ở thành phố, chỉ cần
không ăn uống thả cửa thì cũng đủ dùng hai tháng.
Hiện tại mua bán trao đổi lương thực không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, chỉ
cần không phải buôn đi bán lại số lượng lớn đầu cơ trục lợi thì sẽ không ai quản.
Sáng hôm sau Từ Đông Thăng mang từ trên trấn về 2 cân thịt ba chỉ và 3 khúc
xương ống, tổng cộng hết 3 đồng rưỡi, chỗ xương kia bị lọc gần sạch thịt nên rẻ
bèo.
Hắn chở hai trăm cân lương thực thô cho bà Trương, đổi về một cái bếp lò mới
bảy phần và nửa bao than củi. Hắn đã xem kỹ, trừ việc hơi xước xát ra thì không
có vấn đề gì.
Lương thực trong thôn đúng là rẻ hơn mua ở chợ đen nhiều. Có điều Từ Đông
Thăng thích ăn bánh bao màn thầu trắng, nên mua từ chợ đen về năm cân bột mì
loại thường.
Lâm Tuệ hấp một lồng màn thầu, bảo hắn gói bốn cái vào khăn vải.
Trời lạnh, thịt để được lâu. Cô cũng không hoang phí đến mức ăn luôn chỗ thịt
kia. Một khúc xương ống thêm củ cải hầm canh, mùa đông uống vào ấm lòng ấm
dạ.
Trong nhà có cái phích nước cũ, Lâm Tuệ đổ canh vào, không có thịt thì gắp thêm
mấy miếng củ cải.
Sai chồng chạy việc, mang sang cho Bố Từ Mẹ Từ. Người già có tuổi, mùa đông
khó sống, cũng cần tẩm bổ.
Từ Đông Thăng chạy sang nhà cũ, hai ông bà mặc áo bông cũ, đang ngồi trước
đống lửa sửa cái giỏ tre. Mùa đông rảnh rỗi thì chỉ có việc tu sửa đồ đạc.
Thấy thằng ba hớt hải chạy vào, lại tự tiện mở chạn bát, Mẹ Từ gọi giật giọng:
“Làm cái gì mà vội vàng thế?”
Hắn xếp màn thầu lên đĩa, lại tìm hai cái bát, đổ canh và củ cải ra.
vat/chuong-26-tich-tru-cho-mua-donghtml]
Mẹ Từ nhìn mà cau mày.
“Ấy ấy ấy, đừng động thủ, con đang cầm phích nước nóng đấy!”
“Hai đứa mày lại làm trò gì thế?!”
Từ Đông Thăng cười hì hì: “Có làm gì đâu, cái này dùng tiền Chốc Tam đền bù để
mua đấy. Xương ống rẻ bèo ấy mà, trời lạnh, cho bố mẹ tẩm bổ, sang xuân còn
có sức xuống đồng! Trồng được nhiều lúa hơn!”
Hắn nói liến thoắng một tràng, không đợi Mẹ Từ mắng lại đã chạy biến.
Mẹ Từ buồn bực: “Tao ăn thịt mày được chắc? Chạy cái gì mà chạy! Mua thì mua
rồi, dù sao cũng là tiền từ trên trời rơi xuống, tẩm bổ chút cũng chẳng sao”
Ngay sau đó bà lại lầm bầm: “Cũng không biết lấy phiếu đâu ra mà mua được thịt
ngon thế nhỉ?”
Bố Từ cười toe toét: “Thôi kệ, đừng quản chúng nó mua kiểu gì. Cố ý mang sang
đây, còn nhớ đến bố mẹ là được rồi. Canh xương thơm thật, mau nhân lúc còn
nóng bưng qua cho tôi húp một ngụm lấy sức nào. Còn có màn thầu trắng to đùng
nữa, ngửi đã thấy thơm!”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Ông vừa đánh thằng ba một trận nhừ tử, còn tưởng nó sẽ oán hận, giờ xem ra
vẫn là đứa con ngoan. Ông đã bảo giống nhà họ Từ không có vấn đề gì mà!
Mẹ Từ bực mình: “Cái ông già này, muốn tôi bưng tận nơi à? Ông không có tay
hay không có chân? Còn bắt tôi hầu!”
“Hừ! Cái bà già này, sao mà ngang ngược thế? Muốn mắng thì cứ mắng, hóa ra
vừa nãy không mắng được thằng ba nên trút giận lên tôi hả?”
“”
Bên nhà Lâm Tuệ không có chảo sắt nhỏ, bèn đặt cái niêu đất lên bếp lò, ngày
nào canh canh nước nước cứ hầm lửa nhỏ liu riu như thế, lạnh lúc nào uống một
ngụm lúc nấy, sướng như tiên!
Từ Đông Thăng cũng không nhàn rỗi, hắn chuyển ít rơm rạ từ nhà cũ sang, lót
vào chuồng gà và chuồng thỏ để giữ ấm.
Đám gà con choai choai đã cứng cáp, có thể chịu được mùa đông. Cần đặc biệt
chú ý là hai ổ thỏ con mới đẻ được nửa tháng.
Sợ chúng đánh nhau nên còn phải ngăn riêng ra.
Hiện tại nhà họ tổng cộng có 16 con gà, 4 con thỏ giống và 17 con thỏ con, con
thỏ mẹ đầu tiên lại mang thai tiếp, gia sản nhà họ đang dần dần tăng lên.
Đông Chí là ngày lễ lớn, Mẹ Từ xay bột nếp, làm chè trôi nước, chia cho ba anh
em mỗi người một bát tô.
Còn giếc một con gà mái, hầm canh mang sang.
Đây là ngày lễ lớn cuối cùng trước khi sang năm mới.
Đúng lúc này, chị cả Từ Hồng Mai đột nhiên về nhà, còn bảo muốn ở lại một đêm.
Lâm Tuệ không khỏi tò mò. Nếu nhà mẹ đẻ cô ở gần thì cô cũng về, chẳng có gì
lạ.
Chỉ là bà chị chồng này bình thường chẳng mấy khi liên lạc với nhà mẹ đẻ, sợ
nhà chồng giận, nay đột nhiên về thăm đúng là có chút khiến người ta kinh ngạc.
Ngay cả chị dâu cả chị dâu hai cũng cảm thấy có gì đó không ổn.