Trời rét căm căm, chị cả Từ tự mình bắt xe buýt về, tay xách một miếng thịt, mặt
mang nụ cười ôn hòa.
Vì ba anh em đều ở cổng làng, chị cả Từ liền tiện đường ghé qua từng nhà thông
báo tối nay sang nhà cũ ăn cơm.
Chị ta nhìn cái sân rộng rãi của nhà thằng ba, vẻ mặt đăm chiêu.
Từ Đông Thăng đang ngồi trên ghế con chẻ củi trong sân, thấy người đến thì nhạt
nhẽo gọi một tiếng chị cả.
“A Tuệ, chú ba, nhà các em xây tường rào cao thật đấy! Nhà cũng to nữa. Sân
sau có trồng rau không?”
Lâm Tuệ trả lời: “Có trồng ạ, nhưng mới năm đầu, rau mọc chưa tốt lắm”
Chị cả Từ gật đầu: “Bón thêm nhiều phân vào, sang xuân sẽ tốt ngay. Từ lúc gả
lên thành phố, không có đất trồng trọt, chị chẳng quen chút nào”
Miệng nói không quen, nhưng mặt lại cười tươi rói, chắc là đang chờ người ta
khen đây mà?
Lâm Tuệ vẫn bình thản: “Nghe nói trước kia chị cả là học sinh tốt nghiệp cấp hai
đầu tiên và duy nhất trong thôn, ngày thường chị cũng xuống đồng làm việc ạ?”
Khóe miệng chị cả Từ giật giật, ngược lại càng thêm tự hào: “Nhiệm vụ học tập
nặng nề, nhưng lúc nghỉ chị đương nhiên cũng về giúp đỡ”
Chị ta không dừng bước, đi thẳng ra sân sau, ngạc nhiên hô lên: “Ái chà, nhà các
em nuôi nhiều gà với thỏ thế? Thịt thỏ vừa thơm vừa ngon, tối nay bắt một con
đi? Lâu lắm rồi chị không được ăn thịt thỏ. Vừa hay tối nay chị cũng mang thịt về,
chúng ta cùng sang nhà cũ ăn cơm”
Lâm Tuệ sớm đã thấy miếng thịt trên tay chị ta, lần này có vẻ hào phóng, chắc
khoảng hai cân.
“Thỏ bây giờ chưa ăn được chị ạ”
Chị cả Từ không ngờ vợ thằng ba nhìn thì hiền lành, tưởng sẽ không từ chối, ai
dè lại chẳng nể nang gì như thế.
Mặt chị ta cứng lại: “Được rồi, thế tối nay các em đừng nấu cơm, nhớ về nhà cũ
đấy”
Lúc ra khỏi nhà chính, ánh mắt chị ta liếc qua cái bếp lò, nhưng không nói gì.
Chờ người đi khuất, Từ Đông Thăng xếp củi gọn gàng dưới mái hiên, phủ rơm lên
tránh sương đêm làm ướt.
Chỉ cần trời đẹp là hắn lại lên núi nhặt củi. Mỗi ngày ít nhất hai gánh, dần dần
chất đầy một bên mái hiên.
“Anh bảo chị cả về làm gì thế?”
Từ Đông Thăng bĩu môi: “Ai biết, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp”
Chị ta vào nhà nhìn ngang ngó dọc, không giống quan tâm bình thường, chẳng
hỏi han bọn họ sống thế nào. Ánh mắt đó giống như đang kiểm kê tài sản thì đúng
hơn.
Nửa buổi chiều, mấy chị em dâu sang nhà cũ phụ nấu cơm. Vườn rau nhà Lâm
Tuệ chưa có gì thu hoạch, đành đi tay không, chỉ mang theo thức ăn sang.
Chị cả Từ đột nhiên về đã đành, lại còn đòi ngủ lại một đêm, Bố Từ Mẹ Từ rõ ràng
cũng rất ngạc nhiên.
Mẹ Từ lo lắng nhiều hơn, sợ con gái cãi nhau với con rể.
Chị cả Từ lại bảo không có chuyện gì, chỉ là nhớ nhà nên về thăm.
Nhà cũ còn cái ván giường cũ, chị ta thấy phòng cũ của thằng ba đã được sửa
sang lại, sạch sẽ hơn nên chọn ngủ phòng đó.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lâm Tuệ trong lòng cứ thấy là lạ.
Lũ trẻ con đâu biết suy nghĩ của người lớn, Đông Chí có bánh trôi ăn, có canh gà
uống, giờ lại có thịt lợn ăn, đúng là như ăn tết!
Chờ bọn trẻ ăn xong, dọn bàn, chị cả Từ mới từ từ nói ra mục đích.
Hóa ra là về nhà mẹ đẻ vay tiền. Mấy năm trước khôi phục thi đại học, cả chị ta
và chồng đều không đỗ. Nhưng chồng chị ta dù sao cũng có công việc chính thức,
còn chị ta trước giờ chỉ là nhân viên tạm thời.
Thi đại học khôi phục, đám thanh niên trí thức về thành, cái danh học sinh cấp hai
của chị ta không còn giá trị mấy, lơ là một chút là bị người ta thế chỗ ngay.
Chạy vạy mấy năm, giờ mới có cơ hội làm nữ công nhân xưởng giày.
“. Có một vị lãnh đạo con gái sắp lấy chồng ở tỉnh lỵ, bên kia sắp xếp cho cô ấy
công việc tốt hơn, nên công việc bên này muốn bán lại”
“Mọi người cũng biết đấy, chị sống trên phố chẳng dễ dàng gì, nhà chồng chê chị
xuất thân nông thôn, lại không có biên chế. Chị mua cho con gái đôi giày cũng bị
mắng”
Chị cả Từ nói nói rồi bắt đầu khóc, Mẹ Từ thương con, mắt cũng đỏ hoe.
Lâm Tuệ trong mơ không thấy chuyện vay tiền này, có phải vì hiện tại chị cả Từ
nghĩ nhà cô “có thực lực để cho vay”?
“Nhưng chị cả ơi, bọn em vừa xây nhà mới xong, trong tay làm gì còn tiền ạ?”
Lúc chị dâu cả về làm dâu thì chị cả Từ cũng mới xuất giá chưa lâu, khi đó chị ta
hay về nhà mẹ đẻ, quan hệ hai người cũng tạm, nói chuyện còn hòa khí.
Chị cả Từ lau nước mắt: “Chị là người hiếu thắng, nếu không phải cùng đường thì
chị cũng chẳng về đây mở miệng, chị biết mọi người cũng khó khăn. Nhưng ít
nhất không giống chị sống ở thành phố, mua cọng hành hớp nước cũng mất tiền”
Kể khổ một hồi, làm Từ Quang Tông, Từ Diệu Tổ và hai ông bà già đỏ cả mắt, chị
ta mới lí nhí nói: “Các em vừa ra ở riêng, nhưng tiền xây nhà mới đều là bố mẹ
cho các em còn gì?”
vat/chuong-27-vay-tienhtml]
Sắc mặt chị dâu hai khó coi hẳn, chị ta với chị cả Từ chẳng có giao tình gì.
Lâm Tuệ mở miệng hỏi: “Chị cả, chị thiếu bao nhiêu tiền?”
Chị cả Từ cúi đầu: “Thiếu 400 đồng”
Từ Đông Thăng cười khẩy: “Vừa khéo bằng số tiền chúng tôi được chia khi ra
riêng nhỉ?”
Bàn tính này gõ vang thật đấy.
“Chị có công việc rồi thì sẽ trả lại rất nhanh thôi”
“Chị cả cũng biết em trước kia thế nào rồi đấy, túi rỗng tuếch, thật sự không giúp
được chị”
“Nhà cậu còn mua được bếp lò, sân sau nuôi bao nhiêu gà với thỏ thế kia, sao có
thể không có tiền!”
“Ý chị là nhà chúng tôi phải sống bữa đói bữa no thì mới vừa ý chị à?”
Mẹ Từ nhíu mày: “Thằng ba, nói năng kiểu gì đấy?”
Chị cả Từ giải thích: “Chị không có ý đó, chỉ là hơi xót bố mẹ thôi, ông bà còn
chưa được dùng bếp lò đâu”
“Chị xót á? Chị ở thành phố đốt lò sưởi đi giày da, quần áo ngày thay một bộ,
cũng chưa thấy mua cho bố mẹ được cái gì”
Đề tài càng lúc càng đi xa, Lâm Tuệ kéo tay chồng, lại hỏi: “Công việc này giá bao
nhiêu?”
Chị ta khựng lại, sau đó đáp: “600.”
Từ Đông Thăng nhướng mày, cười như không cười: “Nói cách khác, nhà chồng
giàu có của chị chỉ chịu bỏ ra 200 đồng, còn bắt chị về cái nhà mẹ đẻ nghèo rớt
mồng tơi này vay 400 đồng?”
Chị cả Từ lại bắt đầu khóc: “Nhà chồng cũng không dễ dàng, chỉ có bố mẹ chồng
và chồng chị có lương, nuôi bao nhiêu miệng ăn, làm gì tích cóp được tiền. Các
em ở quê, đâu có phải tiêu gì”
Cái kiểu ăn cây táo rào cây sung này, Lâm Tuệ cũng muốn khóc thay cho Bố Từ
Mẹ Từ.
“Chị cả, em bày cách cho chị nhé. Chị bảo anh rể bán xe đạp, đồng hồ đi, cũng
được tầm 200 đồng, rồi giày da các thứ của anh chị cũng bán được mấy đồng
đấy”
Bố Từ đập bàn, ngắt lời Từ Đông Thăng: “Đủ rồi, có tiền thì cho mượn, không có
thì thôi, mỗi nhà mỗi cảnh! Giải tán!”
Chị cả Từ kéo tay hai đứa em trai lớn, bắt đầu ôn nghèo kể khổ chuyện hồi bé
chăm sóc chúng nó thế nào.
Từ Đông Thăng lười biếng vươn vai, kéo Lâm Tuệ đi về. Trước khi đi còn nói với
lại: “Nhà em không có tiền đâu, thật sự không giúp được”
Hắn kém chị cả quá nhiều tuổi, đều là bà nội nuôi hắn, liên quan gì đến chị ta.
Hơn nữa hắn chẳng có ấn tượng tốt gì về bà chị này, chỉ nhớ chị ta hay ăn vụng
rồi đổ thừa cho hắn.
Trong đầu Lâm Tuệ lóe lên tia sáng, đột nhiên hỏi Từ Đông Thăng: “Cái bình bà
nội để tiền cho anh anh giấu ở đâu rồi?”
Cô còn tưởng là bị đám bạn của Từ Đông Thăng lấy mất, nhưng tìm khắp các
ngóc ngách trong phòng đều không thấy.
Từ Đông Thăng kỳ quái nhìn cô: “Hôm dọn nhà bọn nó chê cái bình rách, anh
cũng lười cầm, vứt lăn lóc ở góc phòng bên nhà cũ ấy. Làm gì? Em muốn lấy à?”
“Không có gì, em đột nhiên nhớ ra thôi”
Có lẽ đúng như cô nghĩ? Trong mơ không thấy 132 đồng kia đâu, có thể là bị chị
ta vô tình nhìn thấy rồi lấy mất. Vậy thì nhân phẩm của bà chị cả này có vấn đề
rất lớn.
Đêm hôm đó, nhà bên cạnh truyền sang tiếng vợ chồng cãi nhau.
“Tôi phi, tôi chưa thấy bà cô bên chồng nào đi lấy chồng rồi còn nhăm nhe tiền ra
ở riêng của nhà mẹ đẻ!”
“Em bé mồm thôi, đừng nói khó nghe thế! Đấy là chị ruột anh!”
“Chị ruột anh ở thành phố ăn sung mặc sướng, ngày thường có nhớ đến anh đâu,
mũi hếch lên tận trời. Cần tiền mới mò về khóc lóc, đấy là đạo lý gì?”
“”
Xem ra anh cả anh hai đồng ý cho vay, nhưng các chị dâu quản tiền chi tiêu, chắc
chắn không đồng ý cho vay nhiều thế.
Lâm Tuệ còn định dỏng tai nghe hóng chuyện, Từ Đông Thăng lại hứng chí bừng
bừng trùm chăn lên, kéo cô “tập thể dục”.
Sáng sớm hôm sau, chị cả Từ bắt chuyến xe sớm nhất đi luôn, đúng là lấy được
tiền rồi thì một khắc cũng không muốn ở lại.
Hai ông anh nhà bên thì thảm rồi, Từ Đông Thăng bưng bát ngồi dưới mái hiên,
cùng đám cháu chắt đang thở ngắn than dài xem náo nhiệt.
“Bố mẹ cháu cãi nhau cả đêm”
“Haiz, bố mẹ tớ cũng thế. Sáng nay bố tớ trộm lấy 50 đồng đi mượn cho cô, còn
không viết giấy nợ. Mẹ tớ nổ tung luôn, đòi bỏ về nhà ngoại”
“Chú Ba, sao chú không cho vay tiền?”
Từ Đông Thăng híp mắt cười hì hì: “Chú Ba nghèo, một hào cũng không có”