Chờ chị em Lương gia rời đi, Khương Lăng chuyển ánh mắt về phía hai mẹ con
Văn Tú Phân và Lâm Hiểu Nguyệt.
Lâm Hiểu Nguyệt đã có da có thịt hơn, cao lớn hơn hẳn. Bím tóc tết trông dày
dặn hơn trước, cánh tay vươn ra lộ rõ nét bụ bẫm trẻ con, rốt cuộc cũng không
còn giống cái cây khô héo thiếu sức sống nữa. Cả người cô bé toát lên vẻ ngây
thơ và đáng yêu.
Văn Tú Phân ăn vận giản dị, nhưng khóe mắt đượm cười, thần thái tự nhiên.
Sau khi rời xa tên khốn Tiền Kiến Thiết, bà dồn hết tâm trí vào việc “vỗ béo”
con gái. Hai mẹ con nương tựa vào nhau, cuộc sống ngày càng trở nên thư
thái, dễ chịu.
Thật tốt, những bóng ma quá khứ đều đã tan biến, họ cũng đang hướng về một
tương lai tươi sáng hơn.
Văn Tú Phân bắt gặp ánh mắt của Khương Lăng. Bà vốn không khéo ăn nói,
sau khi đưa tấm thiệp chúc mừng do con gái tự làm, bà chỉ lặng lẽ đứng ở
vòng ngoài, không dám chen vào đám đông.
Bà thực sự biết ơn đồn công an Kim Ô Lộ, và vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của
Khương Lăng. Nhưng bản tính trời sinh nhút nhát, không quen bộc lộ bản thân,
nên sau khi cúi người chào, bà liền dắt tay con gái rời đi.
Khương Lăng nhìn sang phía Trần An Bình.
Rời xa hai mẹ con Triệu Hồng Hà, sắc mặt Trần An Bình đã hồng hào trở lại, cả
người trông sáng sủa và nhẹ nhõm hơn nhiều. Tuy vẫn còn chút trầm lắng,
nhưng hiện tại anh ta có quan hệ khá tốt với bộ ba Chu Vĩ, Lý Chấn Lương, Lưu
Hạo Nhiên, rảnh rỗi lại ghé đồn công an chơi.
Nghe tin bà nội và em gái Khương Lăng hôm nay sẽ đến, mà Khương Lăng chỉ
định ăn cơm ở nhà ăn, Trần An Bình liền chủ động xin nghỉ một ngày, cùng đầu
bếp Hồ ở nhà ăn đồn công an chuẩn bị bữa trưa và bữa tối.
Vừa nghe thấy tiếng Ngụy Trường Phong hô lớn, Trần An Bình vội vàng từ nhà
ăn chạy ra, trên người vẫn đeo tạp dề, tay còn cầm cái vá xào nấu.
Anh ta gãi đầu, cười thật thà: “Cảnh sát Khương tìm được người nhà, đây là
chuyện vui lớn, nhất định phải chúc mừng chứ? Tôi cũng chẳng có tài cán gì,
chỉ biết nấu nướng chút đỉnh nên qua đây phụ giúp, cô đừng đuổi tôi đi nhé”
Lý Chấn Lương vỗ vai anh ta, cười không khép được miệng: “Cậu với tôi đều là
anh em, nói gì mà đuổi với không đuổi, khách sáo quá. Cậu đến là tôi mừng hết
lớn, cậu không biết mấy hôm nay tôi thèm món giò heo kho tàu của cậu thế
nào đâu”
Khương Lăng biết Trần An Bình có ý tốt, bèn gật đầu với anh: “Được, vậy cảm
ơn anh”
Khương Lăng đang định nói tiền cơm hôm nay cô sẽ trả, thì Ngụy Trường
Phong như đọc được suy nghĩ của cô, phẩy tay một cái: “Tiểu Khương yên tâm,
mọi chi phí hôm nay đều do sở chi trả, cô không cần bận tâm. Cô chỉ việc phụ
trách tiếp đãi bà nội, em gái và cánh phóng viên cho chu đáo là được, những
việc còn lại cứ giao hết cho mọi người”
Mấy cảnh sát khu vực khác trong đồn hôm nay cũng không ra ngoài, họ quét
dọn vệ sinh, bày biện hoa trang trí, bận rộn cả buổi sáng mà vẫn hừng hực khí
thế. Nghe Ngụy Trường Phong nói vậy, họ cũng hùa theo: “Đúng đấy Tiểu
Khương, cần gì cô cứ việc mở miệng. À đúng rồi, phòng của cô có cần dọn dẹp
không?”
Khương Lăng cuống quýt xua tay: “A, không cần đâu, hôm qua tôi đã dọn dẹp
xong xuôi rồi”
Lý Chấn Lương là người cộng sự lâu nhất với Khương Lăng, biết tính cô thế
nào, liền trừng mắt nhìn đám kia một cái: “Biết các cậu lao động hăng say,
nhưng cũng phải giữ ý tứ chút chứ, phòng con gái người ta sao có thể tùy tiện
vào?”
Lưu Hạo Nhiên cũng cười đùa: “Mấy ông dư thừa sức lực quá phải không? Hay
là giúp tôi dọn cái nhà vệ sinh đi? Đúng rồi, tôi còn mấy đôi tất thối chưa giặt,
hay là”
Đám cảnh sát khu vực đồng thanh “Xì!” một tiếng rồi giải tán như ong vỡ tổ.
Đại sảnh cảnh vụ lập tức trở nên trống trải và yên tĩnh.
Ngụy Trường Phong quay sang nói với Khương Lăng: “Tôi đã đặt giúp một
phòng ở nhà khách đối diện bên đường cho bà nội và em gái cô rồi nhé”
Khương Lăng thật không ngờ mọi người trong sở lại chu đáo đến vậy. Lý Chấn
Lương từng nói, đồn công an Kim Ô Lộ là một tập thể ấm áp, quả nhiên không
sai.
Nói cảm ơn mãi cũng chẳng có ý nghĩa gì, Khương Lăng quyết định biến lòng
cảm kích thành động lực làm việc. Sau khi vui vẻ dùng xong bữa trưa cùng mọi
người, Khương Lăng nhìn Lý Chấn Lương: “Đi thôi! Về sắp xếp lại thẻ thông tin”
Lý Chấn Lương trố mắt ngạc nhiên: “Hả?”
Không phải chứ, chiều nay là được gặp người thân rồi, lại là người thân xa
cách suốt 21 năm, vậy mà Khương Lăng vẫn có thể bình tĩnh như thế, còn kiên
trì làm việc sao?
Khương Lăng liếc anh ta: “Sao thế, có ý kiến gì à?”
Lý Chấn Lương vội lắc đầu: “Không không, không ý kiến. Kiên trì công tác là
đúng. Dù sao ngồi chờ cũng sốt ruột, thà làm chút chính sự để phân tán sự
chú ý còn hơn”
Khương Lăng nói: “Phóng viên chiều mới đến, tranh thủ buổi trưa rảnh rỗi sắp
xếp nhanh, kẻo lại quên mất”
Lý Chấn Lương có chút bất đắc dĩ. Gặp phải một lãnh đạo cuồng công việc thì
biết làm sao?
Còn làm sao nữa? Nỗ lực làm việc thôi.
Một người khổ không bằng mọi người cùng khổ, không thể để một mình anh ta
chịu trận. Lý Chấn Lương kéo ngay Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ lại: “Đi! Đừng ngủ
trưa nữa, cùng vào văn phòng thảo luận vụ án”
Tổ trọng án bốn người cùng quay về văn phòng. Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ treo
chiếc bảng đen nhỏ lên tường, lấy ra hộp phấn, chuẩn bị sẵn sàng.
Lý Chấn Lương giới thiệu xong các chi tiết câu hỏi của ngày hôm nay, rồi nhìn
về phía Khương Lăng: “Tiểu Khương, tôi có vài lời, không biết có nên nói hay
không?”
Khương Lăng: “Nói đi”
Lý Chấn Lương bức xúc: “Tôi cảm thấy những lời cô phê bình Ứng Ngọc Hoa
cuối cùng đều rất đúng. Cô ta không phải thực tâm muốn chết, chỉ là muốn
dùng việc cắt cổ tay để giảm bớt cảm giác tội lỗi, đồng thời khiến Trần Mộ
áy náy mà cai nghiện. Cách làm của cô ta vừa ấu trĩ lại vừa ích kỷ. Nếu tôi là
anh trai cô ta, chắc chắn tôi sẽ tát cho cô ta hai cái.
Tuy nói cô ta bị tàn tật, vì tình mà tự sát cũng đáng thương, nhưng nhìn thấy
mẹ và anh trai yêu thương cô ta như vậy mà cô ta vẫn cứ trốn tránh, tâm tâm
niệm niệm chỉ có gã Trần Mộ kia, hoàn toàn không để tâm đến sự lo lắng của
gia đình, tôi thật sự tức sôi máu.
Nếu con gái Nghiên Nghiên nhà tôi lớn lên mà giống cô ta, chắc tôi tức chết
mất. Dám yêu đương với kẻ nghiện hút hả? Ông đây đánh gãy chân!
Lúc chúng ta từ phòng bệnh đi ra, tôi liếc thấy mẹ cô ta nhắm mắt ngồi trên
ghế hành lang, hai tay chắp lại lẩm bẩm cầu nguyện. Vừa nghe tiếng cửa mở,
bà ấy lập tức lao đến bên giường Ứng Ngọc Hoa, ôm lấy con gái dỗ dành như
em bé.
Cô nói xem, có người mẹ tốt như vậy, sao Ứng Ngọc Hoa còn chưa biết đủ?
Trong đầu cô ta toàn tình với ái, chẳng mảy may để tâm đến cha mẹ anh em.
Vì cái chết của một tên nghiện mà đòi sống đòi chết, lại không nghĩ cha
mẹ vì mình mà bạc cả tóc. Một cô gái như thế, chúng ta thực sự phải giúp
sao? Rốt cuộc phải giúp thế nào đây?”
Thư Sách
Lý Chấn Lương thao thao bất tuyệt một hồi khiến Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ
nghe mà ngây người.
Lưu Hạo Nhiên nói: “Lúc trước tôi chỉ đoán mò, không ngờ Ứng Ngọc Hoa lại
thật sự muốn dùng cái chết để cứu vãn bạn trai. Quá ngu ngốc! Ngu không
để đâu cho hết. Trước đây tôi từng nhận một vụ, người vợ cắt cổ tay tự sát
để níu kéo người chồng ngoại tình, thực ra chẳng có tác dụng gì sất. Đàn ông
nếu thật sự để ý đến cô, không cần cô dùng cái chết để uy hiếp; còn nếu hắn
đã không quan tâm, cô chết đi càng hợp ý hắn”
Chu Vĩ chưa trực tiếp đối mặt với Ứng Ngọc Hoa nên thái độ còn khách quan
hơn: “Ứng Ngọc Hoa có lẽ được cha mẹ bao bọc quá kỹ, chưa nếm trải sự đời,
cũng không hiểu lòng người hiểm ác. Lương Tử, cậu đừng giận nữa, giận quá
hại thân. Cứ coi cô ta là trẻ con, từ từ dạy bảo”
Lý Chấn Lương nhìn Khương Lăng: “Tiểu Khương, chúng ta có giúp cô ta
không?”
Nói thật, Lý Chấn Lương cảm thấy Ứng Ngọc Hoa rất thiếu đòn. Giảng giải
trăm câu đạo lý với cô ta cũng không bằng đánh một trận cho tỉnh ra, đỡ
suốt ngày rảnh rỗi sinh nông nổi, làm mấy chuyện tình ái vớ vẩn.
Khương Lăng gật đầu khẳng định: “Giúp, nhất định phải giúp”
67-gap-nguoi-thanhtml]
Nếu không giúp Ứng Ngọc Hoa, thì quỹ đạo cuộc đời của Ứng Tùng Mậu sẽ
không thay đổi. Ứng Ngọc Hoa tuy ích kỷ, nhưng cô ta có một người anh trai
tốt.
Giúp cô ta, chính là giúp Ứng Tùng Mậu.
Khương Lăng nói như đinh đóng cột, ba người còn lại trong tổ không còn nghi
ngờ gì, đồng loạt gật đầu: “Được, vậy chúng tôi nghe theo cô”
Khương Lăng lấy các tấm thẻ ra chia làm ba nhóm.
Theo ý tưởng thiết lập câu hỏi ban đầu: Nhóm 1 là chủ đề hàn huyên, bắt đầu
từ hoa để hiểu cá tính Ngọc Hoa; Nhóm 2 là chủ đề về tự sát, để tìm hiểu nhận
thức và động cơ tự sát của cô; Nhóm 3 là chủ đề về Trần Mộ, phán đoán tình
cảm của Ngọc Hoa và nhận thức của cô về ma túy.
Lý Chấn Lương lấy tấm thẻ đầu tiên dán lên bảng, đó là chữ “Đúng” và “Không”
do Ứng Ngọc Hoa viết trong trạng thái bình tĩnh.
Lý Chấn Lương hào hứng đóng vai thầy giáo, chỉ vào tấm thẻ: “Cái này, chúng
ta gọi là ‘phản ứng chuẩn’, cũng chính là tiêu chuẩn để phán đoán thật giả”
Khi thẩm vấn nghi phạm cũng có các phản ứng chuẩn tương tự.
Cảnh sát chủ thẩm ban đầu sẽ hỏi tên tuổi, nghề nghiệp, quê quán. và quan
sát phản ứng đối phương, ghi nhớ nhịp thở, sắc mặt, nhịp tim. Nếu ở các câu
hỏi sau, phản ứng của nghi phạm lệch khỏi chuẩn này, chứng tỏ họ đang nói
dối hoặc lảng tránh.
Lưu Hạo Nhiên giơ ngón tay cái với Lý Chấn Lương: “Lợi hại, Lương Tử, kiến
thức lý luận của cậu ngày càng khá đấy”
Lý Chấn Lương muốn cười nhưng cố nhịn.
Bắt chước biểu cảm và động tác của Khương Lăng, anh lấy ra từng tấm thẻ,
đối chiếu với phản ứng chuẩn: chỗ nào nét bút đột ngột tăng lực, chỗ nào chữ
bị nghiêng, chỗ nào nét mực nhạt đi. Những vấn đề lệch chuẩn đều được anh
chọn ra và dán lên bảng đen.
Sau một hồi sắp xếp, mọi người bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Cuối cùng rút ra được bốn kết luận, do Chu Vĩ ghi chép lại trên bảng:
Thứ nhất: Ứng Ngọc Hoa là một kẻ “luyến ái não” (mù quáng vì tình) ích kỷ.
Dù thuật ngữ “luyến ái não” chưa phổ biến vào thập niên 90, nhưng kỳ lạ thay,
khi Khương Lăng nói ra, ai cũng hiểu và thấy rất hợp lý – đầu óc chỉ toàn
chuyện yêu đương, chẳng phải là não yêu đương thì là gì?
Thứ hai: Ứng Ngọc Hoa biết rất rõ tác hại của ma túy.
Cô ta không dám để người khác biết sự thật, cảm thấy vô cùng xấu hổ, từng vô
số lần giám sát Trần Mộ cai nghiện. Điều này chứng tỏ cô ta hiểu rõ hậu quả
của việc nghiện hút.
Thứ ba: Ứng Ngọc Hoa không phải là hết thuốc chữa.
Ít nhất cô ta cũng từng đau khổ giãy giụa, có lòng áy náy mãnh liệt với cha mẹ
và anh trai. Ít nhất cô ta chọn cắt cổ tay chứ không nhảy lầu, chứng tỏ không
hoàn toàn muốn chết. Chỉ cần còn biết phân biệt thiện ác, biết xấu hổ khi
làm sai và còn khát vọng sống, thì vẫn còn cứu được.
Thứ tư: Khả năng cao Ứng Ngọc Hoa sẽ sử dụng ma túy.
Có hai khả năng: Một là cô ta muốn tự mình trải nghiệm quá trình nghiện – cai
nghiện để làm gương, chứng minh cho Trần Mộ thấy cai nghiện rất dễ. Hai là
cô ta bất chấp tất cả, muốn cùng trầm luân với người yêu. Dù là trường hợp
nào, nếu không can thiệp kịp thời, nguy cơ cô ta dính vào ma túy là rất lớn.
Chu Vĩ gạch hai đường đậm dưới mục thứ tư: “Điểm này là đáng sợ nhất. Nếu
cô ta thực sự hút, thì căn bản không thể nào cai nghiện thành công được”
Dù không tận mắt chứng kiến, nhưng qua lời kể của Lý Chấn Lương và phản
ứng của Khương Lăng, Chu Vĩ cũng hiểu khá rõ về Ứng Ngọc Hoa.
Cô ta tiểu thư như vậy, sợ đau như vậy, làm sao chịu nổi cơn đau như hàng vạn
mũi kim châm khắp người? Làm sao chịu được cái cảm giác ngứa ngáy tận
xương tủy?
Người ý chí bạc nhược như cô ta mà muốn cai nghiện thành công ư?
Chứng kiến bao cảnh cai nghiện tại cộng đồng thất bại, cứ “hút rồi cai, cai rồi
hút”, Chu Vĩ chỉ có một câu trả lời ——
Nằm mơ đi!
Lý Chấn Lương sốt ruột vỗ đùi: “Cái ý tưởng điên rồ này của cô ta cần phải báo
ngay cho Đội trưởng Ứng, nói nhanh lên, đừng chậm trễ. Ma túy không thể dính
vào, dính vào là hại người hại mình, tan cửa nát nhà ngay”
Lưu Hạo Nhiên cũng nhíu mày: “Việc này chúng ta không giúp trực tiếp được.
Phải nói sự thật cho Đội trưởng Ứng biết để người nhà quản lý cô ta chặt chẽ
hơn”
Khương Lăng im lặng.
Người ta thường nói “không biết chân diện mục của núi Lư, chỉ vì ở ngay trong
núi”.
E rằng trong mắt cha mẹ và anh trai, Ứng Ngọc Hoa mãi mãi vẫn là cô bé đơn
thuần, thiện lương và yếu đuối cần được che chở.
Hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chân, rồi có người dừng lại trước cửa
văn phòng tổ trọng án.
Khương Lăng quay đầu lại, nhìn thấy Ứng Tùng Mậu và Viên Nghị đang đứng
đó.
Ứng Tùng Mậu có vẻ vừa tắm xong và thay đồ, anh mặc một bộ thường phục:
áo khoác xám đậm, quần đen, trông rất thoải mái và sáng sủa.
Vốn dĩ dáng người đã cao, nay ăn mặc gọn gàng càng tôn lên đôi chân dài.
Trang điểm chỉnh tề như vậy, trên tay lại còn ôm một bó hoa tươi?