Bộ ba Lý Chấn Lương của tổ trọng án nhìn nhau, ngầm trao đổi những suy tính
trong lòng bằng ánh mắt.
—— Hôm nay Đội trưởng Ứng ăn mặc bảnh bao quá nhỉ.
—— Tặng hoa ư?
—— Đây là muốn theo đuổi Khương Lăng sao?
Bó hoa trên tay Ứng Tùng Mậu chắc chắn đã được lựa chọn rất kỹ càng: những
đóa hướng dương vàng rực rỡ, cẩm tú cầu xanh tím đan xen cùng những
nhánh “lưu ly thảo” (hoa đừng quên tôi) li ti. Tổng thể trông vừa nhiệt liệt, xán
lạn, lại mang một vẻ đẹp đầy khí phách.
—— Kể ra cũng rất hợp với hình tượng của Tiểu Khương.
Ba người Lý Chấn Lương cứ thế tiếp tục nháy mắt ra hiệu với nhau.
Ứng Tùng Mậu bước vào phòng, đưa bó hoa đến trước mặt Khương Lăng:
“Hôm nay bà nội và em gái cô sẽ đến, tôi và Viên Nghị đặc biệt qua đây chúc
mừng cô”
Nhìn bó hoa rực rỡ trước mắt, Khương Lăng khẽ nhíu mày.
Đội trưởng Ứng tặng hoa cho mình?
Có ý gì đây?
Thực ra chính Ứng Tùng Mậu cũng không rõ tại sao mình lại mua bó hoa này.
Chỉ là hôm nay nhìn thấy Khương Lăng tặng hoa cho em gái, anh chợt nhận ra
một điều: Hóa ra, con gái đều thích hoa.
Khoảnh khắc Khương Lăng ôm bó hoa ngũ sắc rực rỡ ấy, cả người cô như được
bao phủ bởi một vầng sáng nhu mì. Thứ ánh sáng ấy dường như tỏa ra từ sâu
thẳm tâm hồn cô, lại như được phản chiếu từ những đóa hoa, khiến dáng vẻ cô
trở nên đẹp như thơ như họa.
Để lưu giữ hình ảnh tuyệt đẹp ấy, lần đầu tiên trong đời, Ứng Tùng Mậu ghé vào
tiệm hoa, mượn cớ chúc mừng để tặng cho Khương Lăng.
Khương Lăng không đưa tay ra nhận ngay. Món quà này dường như có hàm ý
khác, cô không muốn nhận.
Đứng bên cạnh, Viên Nghị đợi mãi đâm sốt ruột, bèn bước tới giật lấy bó hoa
nhét thẳng vào lòng Khương Lăng: “Được rồi, đừng lằng nhằng nữa, mau nhận
lấy đi. Biết cô tìm được người thân, tôi và Tùng Mậu vẫn luôn định chúc mừng
một tiếng, ai ngờ bị con bé Ngọc Hoa quậy cho tơi bời, suýt chút nữa thì quên
béng mất”
Khương Lăng bị động ôm lấy bó hoa, cô nhìn quanh quất tìm chỗ để đặt
xuống.
Lưu Hạo Nhiên nhanh nhảu nói: “Để tôi, để tôi! Trong văn phòng sở trưởng có
cái bình lớn đang cắm mấy bông hoa nhựa, để tôi đi ôm qua đây. Hoa nhựa
làm sao đẹp bằng hoa tươi được”
Lưu Hạo Nhiên hành động rất nhanh, chạy tót vào văn phòng sở trưởng, chẳng
thèm chào hỏi ai đã rút phắt đám hoa mai nhựa xuống, rửa sạch cái bình đầy
bụi rồi đổ nước vào, cắm toàn bộ bó hoa tươi vào chiếc bình thủy tinh trong
suốt.
Ánh nắng chiếu rọi vào phòng, nhờ có bó hoa tươi thắm này mà văn phòng tổ
trọng án dường như được phủ lên một lớp ánh sáng dịu dàng, thêm vài phần
ấm áp và lãng mạn.
Khương Lăng nhìn Ứng Tùng Mậu: “Vừa khéo anh đến đây, tôi muốn bàn với
anh về bước tiếp theo để xử lý tình huống của em gái anh”
Ứng Tùng Mậu gật đầu, đi đến trước bảng đen nhỏ, nhìn bốn dòng tổng kết
trên đó, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.
Viên Nghị sải bước đi vào, kéo ghế ngồi phịch xuống, tự mình lầm bầm: “Từ
hôm qua đến giờ cứ thẩm vấn thằng nhãi Trần Mộ kia, thật là tức chết tôi!”
Khương Lăng nói: “Kể qua tình hình của Trần Mộ cho chúng tôi nghe chút đi”
Viên Nghị phẩy tay, giọng vẫn còn hậm hực: “Nói chuyện yêu đương thì nó thao
thao bất tuyệt, nhưng cứ đả động đến chuyện hút hít là lại vòng vo tam quốc.
Hỏi nó lấy hàng ở đâu, nó chỉ buông đúng hai chữ: Bạn bè. Bạn bè cái khỉ gì!
Toàn lũ hồ bằng cẩu hữu!”
“Mà cô biết điều gì đáng giận nhất không? Chúng tôi gọi bố thằng Trần Mộ lên
cục để làm việc, không ngờ đường đường là một kỹ sư, phó khoa, mà ông ta lại
khóc lóc thảm thiết, liều mạng ôm hết trách nhiệm về mình. Ông ta bảo đều
do mình vô dụng, không lo được điều kiện tốt nhất cho con nên nó mới dính
vào ma túy. Ông ta còn khẳng định Trần Mộ là đứa trẻ ngoan, tâm địa thiện
lương, cầu xin chúng tôi cho nó một cơ hội, đừng lưu án tích, ông ta nhất định
sẽ mang con về dạy dỗ lại”
Viên Nghị có lẽ bị Trần Chí Cương làm cho tức điên, giọng vang như sấm nổ:
“Dạy dỗ, dạy dỗ cái rắm! Nếu ông ta biết dạy con thì Trần Mộ đã chẳng nghiện
ngập. Nuông chiều con cái như thế chẳng khác nào hại con, rồi ông ta sẽ phải
hối hận!”
Được rồi, cả Ứng Ngọc Hoa và Trần Mộ đều là những “đứa trẻ” bị chiều hư.
Xả xong cơn giận, Viên Nghị mới ngẩng đầu nhìn lên bảng đen. Hắn có chút
không hiểu, chỉ vào điều thứ 4 hỏi: “Ngọc Hoa có khả năng dính đến ma túy, ý
là sao?”
Khương Lăng ra hiệu cho Lý Chấn Lương giải thích.
Lý Chấn Lương thuật lại ngắn gọn nội dung cuộc trò chuyện với Ứng Ngọc Hoa
hôm nay. Vừa dứt lời, Viên Nghị đập bàn một cái rầm, quay sang gào lên với
Ứng Tùng Mậu.
“Cậu cứ luôn miệng bảo Ngọc Hoa còn nhỏ dại chưa hiểu chuyện, trăm phương
ngàn kế che chở cho nó, nó phạm lỗi cũng không nỡ mắng. Giờ thì hay rồi,
chiều chuộng ra một đứa mù quáng vì tình! Nó thế mà còn định dùng cách hút
ma túy để thức tỉnh Trần Mộ? Tức chết tôi mất thôi!”
Gào xong, Viên Nghị nhận ra thái độ mình hơi quá kích động, bèn dịu giọng lại:
“Tùng Mậu, đứng trước vấn đề đại thị đại phi cần phải giữ vững nguyên tắc.
Các cậu không thể dung túng cho Ngọc Hoa nữa, nếu không nó sẽ càng lún
càng sâu”
Ứng Tùng Mậu hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc. Anh quay người
nhìn Khương Lăng: “Ngọc Hoa sai rồi! Chuyện này tôi nghe theo sự sắp xếp
của cô, nên làm thế nào thì làm thế ấy, tuyệt đối không mềm lòng”
Khương Lăng nói: “Trước mắt phải tách hai người bọn họ ra”
Viên Nghị lập tức tỏ thái độ: “Không thành vấn đề. Tôi sẽ tống ngay thằng nhãi
kia vào trại cai nghiện bắt buộc, ít nhất 30 ngày tới hai đứa nó đừng hòng thấy
mặt nhau”
Khương Lăng tiếp lời: “Tiếp theo, anh và cha mẹ phải thống nhất chiến tuyến,
lơ cô ấy đi một thời gian. Hãy để cô ấy rời xa sự quan tâm chăm sóc của gia
đình, ép cô ấy phải trưởng thành”
Ứng Tùng Mậu thoáng do dự.
Ép em gái trưởng thành.
Nhưng con bé không nghe thấy gì, liệu có tự chăm sóc bản thân được không?
Tuy nhiên rất nhanh, Ứng Tùng Mậu đã cứng rắn trở lại.
Ích kỷ là bản tính con người, nhưng không thể để nảy sinh ác niệm.
Thân thể tóc da là cha mẹ ban cho, Ngọc Hoa dùng việc tự hại mình để trốn
tránh hiện thực, làm tổn thương cha mẹ, đó là ác hành.
Con bé biết rõ sự nguy hiểm của ma túy nhưng lại nảy sinh ý định sử dụng, đó
là ác niệm.
Trong lòng cô chỉ có gã Trần Mộ kia, anh sao có thể mềm lòng được nữa!
Lý trí của Ứng Tùng Mậu lập tức quay về, anh bình tĩnh nói: “Được, vậy tạm thời
đóng cửa quán bún, để mẹ tôi và ba tôi nằm viện tĩnh dưỡng. Hai ngày nay họ
gần như không ngủ, sắc mặt rất tệ. Mẹ tôi bị cao huyết áp, lưng ba tôi cũng
đau, nhân tiện nghỉ ngơi kiểm tra sức khỏe luôn. Còn về phần Ngọc Hoa. tôi
sẽ thuê người trông chừng là được”
Khương Lăng ừ một tiếng: “Chỉ có mất đi mới biết trân trọng, cũng đến lúc để
em gái anh phải biết suy nghĩ rồi”
Chỉ khi cha mẹ buông tay, ép cô ấy đối mặt với trắc trở, tâm trí cô ấy mới dần
trưởng thành, mới nhận ra tình thân đáng quý đến nhường nào và dần tỉnh ngộ
khỏi cơn mê tình ái hồ đồ kia.
Dưới sảnh lầu truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt, cánh phóng viên báo chí đã
tới.
Ngụy Trường Phong chạy lên giục, Khương Lăng nhìn về phía Ứng Tùng Mậu
và Viên Nghị. Hai người họ biết hôm nay Khương Lăng sẽ rất bận, bèn nói vài
câu chúc phúc rồi đứng dậy cáo từ.
Sau khi ứng phó xong với đám phóng viên, Khương Lăng nhìn đồng hồ, bà nội
và em gái chắc cũng sắp đến rồi.
Cổng đồn công an vây kín người, đều là những người nghe tin Khương Lăng
tìm được người thân nên đến xem náo nhiệt.
Theo sau tiếng còi ô tô, một chiếc xe Hồng Kỳ và một chiếc xe Jeep từ từ tiến
lại.
Khương Lăng đứng ở cổng, trái tim bỗng đập dồn dập.
Bà nội là truyền nhân của nghề thêu Hồ Nam (Tương thêu), chính bà đã thêu
chiếc chăn nhỏ bọc lấy Khương Lăng khi bé xíu, trao cho cô hơi ấm đầu đời.
Những đóa hoa Lăng Tiêu trên chiếc chăn đại diện cho họ của cha mẹ và sự
mong chờ, sống động như thật, tinh xảo tuyệt mỹ.
Năm nay bà nội chắc tuổi đã cao, liệu bà có chịu nổi đường xá xa xôi không?
Bà có hiền từ, thân thiết không?
Em gái tên là Lâm Niệm Tiêu, nhỏ hơn cô ba tuổi. Con bé trông có giống mình
không? Có đáng yêu không?
68-lam-niem-tieuhtml]
Tiếng người ồn ào trước cổng đồn công an như trôi tuột đi đâu mất, Khương
Lăng chỉ đứng chôn chân tại đó, ánh mắt dán chặt vào chiếc xe Hồng Kỳ đang
chậm rãi tiến lại gần. Niềm vui sướng và nỗi hồi hộp đan xen khiến cả người cô
run lên khe khẽ.
Hai bóng người bước xuống xe.
Cuối cùng Khương Lăng cũng gặp được người thân của mình!
Bà nội mái tóc bạc phơ, được chải chuốt gọn gàng. Bà không cao lắm, dáng
người hơi gầy, mặc một chiếc áo khoác kiểu Trung Hoa màu xanh biển, cổ áo
và tay áo đều thêu hoa bằng chỉ bạc, trông vừa đoan trang lại vừa tinh tế.
Bà nội được người đỡ xuống xe đứng vững, ngước mắt nhìn về phía đám đông
chen chúc trước đồn công an, ánh mắt kiên định và vững vàng.
Người đỡ bà nội là một cô gái mặc áo đỏ.
Cô bé có khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh, tóc buộc đuôi ngựa
cao, đeo chiếc bờm tóc màu vàng nhạt chấm bi, trông vừa thời thượng lại vừa
tràn đầy sức sống thanh xuân.
Đó chính là Lâm Niệm Tiêu sao?
Cách biệt 21 năm đằng đẵng.
Cách biệt nỗi nhớ nhung của hai kiếp người.
Cuối cùng Khương Lăng cũng được đoàn tụ với người thân.
Ánh mắt ba người chạm nhau giữa không trung.
Có lẽ thực sự có sự ràng buộc của huyết thống, chỉ trong khoảnh khắc, tất cả
đều nhận ra nhau.
Người phản ứng đầu tiên là Lâm Niệm Tiêu.
Nhìn thấy chị gái, cô bé sững sờ trong giây lát, rồi reo lên một tiếng, lao tới ôm
chầm lấy eo Khương Lăng: “Chị? Chị ơi! Chị là chị gái em đúng không?”
Lâm Niệm Tiêu ôm chặt Khương Lăng không buông, vừa cười vừa gọi chị,
giọng nói lanh lảnh dễ nghe như xua tan mọi mây mù u ám.
Đây là chị gái mình!
Mình cũng là người có chị gái rồi!
Giờ phút này, Lâm Niệm Tiêu hạnh phúc đến mức muốn bay lên.
Từ nhỏ cô đã biết mình có một người chị gái chết yểu tên là Lâm Tiêu, sinh
ra chỉ sống được ba ngày đã tắt thở. Để tưởng nhớ sinh linh bé bỏng ấy, cha
mẹ đặt tên cho cô là Lâm Niệm Tiêu.
Lâm Niệm Tiêu là con một, đôi khi nhìn bạn bè xung quanh có anh chị em, cô
thực sự rất ghen tị.
Điều cô mong muốn nhất là có một người chị gái.
Một người chị có thể bao dung khuyết điểm của cô, cùng cô chơi đùa, cùng
nhau “kể xấu” cha mẹ, cùng nhau đi dạo phố mua quần áo.
Đôi khi Lâm Niệm Tiêu cũng thở dài: Nếu chị gái không chết thì tốt biết bao.
Và giờ đây, giấc mơ ấy đã thành hiện thực.
Trời mới biết, khi ba gọi điện về báo tin Lâm Tiêu chưa chết, bị người ta
đánh tráo rồi đưa vào trại trẻ mồ côi, nay đã lớn lên thành cảnh sát và muốn
tìm người thân, Lâm Niệm Tiêu đã vui mừng đến nhường nào.
Cô có một người chị!
Lại còn là một người chị làm cảnh sát giống như ba.
Vừa nghĩ đến việc từ nay về sau có chị gái chống lưng, Lâm Niệm Tiêu hận
không thể mọc cánh bay ngay đến bên Khương Lăng để tận hưởng niềm vui
sướng khi có chị.
Cô siêu muốn biết chị ruột mình trông thế nào, có phải mặt trái xoan, mắt
hạnh to giống mình không? Có cao bằng mình không? Có thích màu đỏ, màu
vàng giống mình không? Có thích ăn đồ ngọt giống mình không?
Lâm Niệm Tiêu biết mấy năm nay chị đã chịu nhiều khổ cực.
Bị vứt bỏ khi trên người trần trụi chỉ quấn một manh chăn.
Lớn lên cô độc trong trại trẻ mồ côi.
Năm 6 tuổi từng bị bọn buôn người lừa bán.
Chỉ nghe thôi tim đã đau thắt lại. Chị gái đáng thương biết bao, chị một mình
sống gian nan như vậy mà vẫn kiên cường, ưu tú đến thế: 16 tuổi thi đậu
trường cảnh sát, 20 tuổi làm cảnh sát, 21 tuổi được đặc cách thăng hàm cảnh
sát bậc ba, quả thực quá lợi hại!
Lâm Niệm Tiêu cảm giác lòng sùng bái của mình như nước sông cuồn cuộn
chảy mãi không dứt.
Cô nhất định phải là người đầu tiên gặp chị, nói cho chị biết rằng cô yêu chị!
Yêu vô cùng.
Khi thực sự nhìn thấy Khương Lăng, Lâm Niệm Tiêu là người đầu tiên lao đến,
ôm chặt eo chị, ríu rít nói không ngừng.
“A, chị ơi, chị cao hơn em!”
“Chị nhìn em xem, em với chị giống nhau lắm”
“Em vẫn luôn muốn có chị gái, giờ em có rồi, vui quá đi mất!”
“Chị ơi, chị xinh thật đấy, cực kỳ xinh! Xinh hơn cả em nữa”
..
Một đôi tay ấm áp siết chặt lấy eo mình, người Khương Lăng hơi cứng lại.
Thư Sách
Thế nhưng, cô không đẩy cô gái có khuôn mặt giống hệt mình này ra.
Quan sát kỹ khuôn mặt Lâm Niệm Tiêu, Khương Lăng nhìn thấy đôi mắt hạnh
và khuôn mặt trái xoan giống mình như đúc. Nhưng khác với vẻ trầm tĩnh của
cô, trong mắt Lâm Niệm Tiêu lấp lánh sức sống bừng bừng, thẳng thắn, trực
tiếp và đáng yêu hệt như Lương Cửu Thiện.
Trên người Lâm Niệm Tiêu thoang thoảng một mùi hương dễ chịu, mùi vị ngọt
ngào nhàn nhạt.
Được bao bọc bởi mùi hương ngọt ngào ấy, sự kháng cự với người lạ trong cơ
thể Khương Lăng dần yếu đi, cảm giác gượng gạo khi tiếp xúc cơ thể cũng nhẹ
bớt rất nhiều.
Lâm Niệm Tiêu nói quá nhiều và quá nhanh, Khương Lăng mãi không tìm được
cơ hội chen vào.
Nghĩ đến việc có bao nhiêu người đang nhìn, Khương Lăng giơ tay lên, vỗ nhẹ
vào vai Lâm Niệm Tiêu:
“Này em, nới lỏng tay chút đi nào, còn có bà nội nữa kìa”