Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu

Chương 34



Cố Trường Khanh bỗng nhiên nắm chặt lấy tay nàng, Ôn Mạn rút tay không ra, mà hắn nhìn chằm chằm mắt nàng, vẻ mặt âm trầm:

“Cái hắn cho được, ta cũng cho được; cái hắn không cho được, ta cũng cho được!”

Lúc này, tự tôn của người đàn ông chiến thắng tất cả.

Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu Ôn Mạn bằng lòng ở bên hắn vài năm, hắn có lẽ có thể ly hôn, sau đó cưới nàng…

Ôn Mạn cảm thấy cực kỳ buồn nôn.

Thanh âm của nàng rất thấp:

“Buông tay, không thì ta gọi người! Cố Trường Khanh, ngươi cũng không muốn làm ồn ào mất mặt, ảnh hưởng đến hôn ước mỹ mãn của ngươi chứ?”

Cố Trường Khanh cắn răng, buông tay nàng ra.

Ôn Mạn thẳng bước về phía đường cái, chặn lại một chiếc xe taxi, rất nhanh liền lên xe rời đi…

Cố Trường Khanh trơ mắt nhìn nàng đi.

Hắn đấm mạnh một quyền về phía trần xe.

Nơi xa, Hoắc Thiệu Đình cầm trong tay hai cái hộp nhỏ, như có điều suy nghĩ nhìn xem tất cả những gì đang diễn ra.

Mãi đến khi Ôn Mạn rời đi, hắn mới nhớ ra mình đã bỏ quên đồ ở trên xe taxi.

Vừa xuống lấy đồ, lại tình cờ trông thấy một màn kịch đặc sắc như vậy.

Hoắc Thiệu Đình khẽ nhếch khóe môi, lấy điện thoại ra gọi cho Trương Bí Thư:

“Giúp ta điều tra một chút thông tin của Cố Thị mấy năm nay, sáng mai để lên bàn làm việc của ta.”

Ở đầu dây bên kia, Trương Bí Thư sửng sốt.

Cố Thị là công ty của nhà họ Cố, đó là sui gia của Hoắc luật sư.

Hoắc luật sư lại muốn điều tra người ta…

như vậy có ổn không?

Trương Bí Thư là người từng trải, lập tức nghĩ đến điều này chắc chắn là vì vị tiểu thư họ Ôn kia.

Đàn ông đối phó đàn ông, rõ ràng là đang tranh giành tình nhân thôi mà!

Ôn Mạn khi trở về, vừa đúng mười rưỡi.

Hoắc Thiệu Đình hình như đã làm việc xong, hắn cầm một chén rượu vang đỏ tựa vào cửa sổ sát đất, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Ôn Mạn mở cửa đi vào, hắn vẫn giữ nguyên tư thế.

Ôn Mạn đứng ở cửa một lúc, cắn môi suy nghĩ.

Nàng không biết người khác làm thế nào để lấy lòng đàn ông, nhưng nàng biết hắn thích cơ thể nàng, cũng chỉ muốn loại quan hệ như vậy.

Thế là, nàng đánh bạo tiến tới, nhẹ nhàng ôm lấy hắn từ phía sau:

“Xong việc chưa?”

Hoắc Thiệu Đình không nói gì.

Hắn từ từ uống cạn chén rượu đế cao trong tay, một tay đè lên tay nàng, khẽ vuốt ve một cách mập mờ.

Ôn Mạn là một người phụ nữ trưởng thành, mặc dù chưa từng làm chuyện ấy với đàn ông, nhưng loại ám chỉ này nàng vẫn hiểu.

Nàng kiễng chân lại gần tai hắn:

“Ta đi tắm trước nhé?”

Hoắc Thiệu Đình đặt chén rượu sang một bên.

Tiếp theo, Ôn Mạn bị hắn ôm lên quầy bar nhỏ.

Phía sau là bức tường kính sát đất.

Phía trước mặt là cơ thể người đàn ông đang nóng bỏng.

Ôn Mạn cảm giác được tâm trạng hắn không tốt, lại không biết mình đã chọc giận hắn ở chỗ nào.

Quả nhiên, Hoắc Thiệu Đình chỉ hững hờ hôn nàng, không hề có bất kỳ động chạm nào.

Ôn Mạn gần như không cảm thấy hắn có động tình.

Nàng nhẫn nại để hắn hôn.

Nhưng dù sao nàng vẫn còn ngây ngô, không được tự nhiên như Hoắc Thiệu Đình, chỉ một lát sau nàng cũng có chút chịu không nổi, nàng ôm lấy eo hắn, khẽ giọng hỏi:

“Ngươi sao vậy?”

Hoắc Thiệu Đình vén mái tóc dài màu trà của nàng lên, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ dịu dàng.

Hắn nhìn xem, lại không khỏi nhớ tới dáng vẻ nàng bị Cố Trường Khanh kéo đi tối nay.

Hoắc Thiệu Đình khẽ vuốt gương mặt nàng, hỏi:

“Ngươi và hắn bắt đầu thế nào?”

Ôn Mạn đoán ra nguyên nhân khác thường của hắn.

Tóm lại, hắn để bụng chuyện nàng cùng Cố Trường Khanh đoạn đó.

Nàng quả thật đã yêu Cố Trường Khanh và ở bên nhau bốn năm, thế nhưng nàng vẫn chưa hề phát sinh quan hệ với Cố Trường Khanh.

Nàng ngẩng đầu hôn hắn một cái, khóe mắt có chút đỏ ửng.

Hoắc Thiệu Đình tự nhận thấy bản thân cũng không phải là người hay để ý chuyện này, nhưng lúc này hắn lại không muốn tiếp tục nữa.

Hắn vỗ nhẹ vào người nàng, khàn giọng nói:

“Đi tắm rồi ngủ đi.”

Hắn nói như vậy, bản thân lại châm một điếu thuốc, dựa vào quầy bar chậm rãi hút.

Hắn sở hữu vẻ ngoài đẹp đẽ cùng với quyền thế, tài phú chống lưng, lúc nào cũng đẹp đẽ hoàn hảo không tì vết.

Ôn Mạn lẳng lặng nhìn hắn, có chút buồn lòng.

Đoạn quá khứ đó nàng không cách nào xóa bỏ.

Vả lại, nếu không có đoạn tình cảm với Cố Trường Khanh, nàng cùng Hoắc Thiệu Đình cũng không có khả năng gặp nhau, càng không thể ở cùng nhau.

Nàng lấy hết dũng khí tiến lại gần.

Hoắc Thiệu Đình buông mắt nhìn nàng…

Ôn Mạn đánh bạo lấy điếu thuốc trên môi hắn xuống, bóp tắt đi, lại đỡ lấy môi hắn, lẩm bẩm:

“Hoắc Thiệu Đình, ngươi đừng lãnh đạm như vậy.

Cơ thể ta không dơ.”

Mắt đen của Hoắc Thiệu Đình trở nên nóng rực.

Hắn bỗng nhiên ôm nàng lên quầy bar, một tay giữ lấy gáy nàng, cúi đầu hôn nàng.

Hắn hôn nàng một cách điên cuồng, hoàn toàn khác với dáng vẻ hững hờ vừa rồi.

Hắn tùy ý để ngọn lửa này bùng cháy, không hề có ý định kiềm chế chút nào.

Ôn Mạn thuận theo ôm chặt lấy hắn.

Nghe lời, ngoan ngoãn…

đó là điều duy nhất nàng có thể dùng để báo đáp hắn.

Nhưng nàng không nghĩ tới, Hoắc Thiệu Đình nhưng không làm đến cuối cùng.

Trước khi sự nhẫn nại mất hết, hắn kề sát vào tai nàng thì thầm:

“Ôn lão sư, chờ ta đánh đổ con ngỗng đó đã, rồi sẽ nghĩ ngợi thật kỹ xem là thịt kho tàu hay là hấp.”

Ôn Mạn đỏ mặt thấu.

Hắn đúng là bề ngoài lãnh đạm nhưng lại thích trêu chọc, lại còn không biết xấu hổ!

Hoắc Thiệu Đình tâm trạng đã tốt hơn chút, hắn có tâm trạng đùa giỡn nàng:

“Sao vẫn còn ôm ta thế? Còn muốn tiếp tục nữa à?”

Ôn Mạn lập tức đỏ mặt muốn chết.

Sáng sớm hôm sau.

Hoắc Thiệu Đình đã ra cửa sớm.

Ôn Mạn mới chuyển tới, nói chung là có chút không quen, càng không thể ngủ nướng được.

Nàng ngồi dậy, chỉ thấy trên người mình đầy dấu vết…

Hôm qua Hoắc Thiệu Đình mặc dù không làm đến cuối cùng, nhưng lại đúng là đã tận hưởng triệt để cơ thể nàng.

Ôn Mạn chỉ nghĩ thôi đã đỏ mặt, huống chi ánh mắt lại quét tới trên tủ đầu giường.

Trên đó đặt hai cái hộp nhỏ.

Ôn Mạn sững sờ.

Nàng nhớ lại hôm qua lúc khuân đồ lên, Hoắc Thiệu Đình cũng không mang lên.

Đó là hắn sau đó xuống xe lấy lên à?

Liên kết sự việc trước sau, nàng liền có thể nghĩ đến việc hắn đã trông thấy Cố Trường Khanh.

Khó trách hắn lại khác thường như vậy…

Sau khi đỏ mặt xong.

Nàng gọi điện thoại cho Nguyễn Di, nói sẽ tới bệnh viện thăm ba một lát.

Ngoài ý muốn, thái độ của Nguyễn Di rất kiên quyết.

Nàng nói:

“Chỗ ba con ở đây đã có mẹ lo, con và Thiệu Đình mới ở cùng nhau, cần phải vun đắp tình cảm thật tốt.”

Ôn Mạn có chút giật mình và lo lắng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.