Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Chương 117.2: Tâm trạng của ta phải xem thái độ của Khê Nhi đối với ta



Sẵn sàng

“Khê Nhi đừng quên, ta có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng” Sau khi Bắc

Minh Thần nghe thấy tiếng lòng, u oán cất tiếng nói.

Phật Tịch nhanh chóng khống chế tiếng lòng, vô tội chớp mắt mấy cái, nhanh

chóng đổi chủ đề: “Đừng suy nghĩ nhiều, sẽ không mang thai đâu, chẳng phải

vừa rồi ta bị đau bụng à? Đau bụng vì sắp có kinh”

Bắc Minh Thần không hiểu rõ mấy chuyện này, nghe Phật Tịch nói vậy, hắn

cũng không chú ý nữa.

Phật Tịch nhìn qua Bắc Minh Thần: “Có phải chàng muốn có con rồi không?”

Bắc Minh Thần há miệng ra sau đó khép lại, xoa đầu Phật Tịch: “Nàng nghỉ

ngơi thêm một lúc đi, ta cho người chuẩn bị thức ăn”

Ánh mắt Phật Tịch nhìn theo Bắc Minh Thần, thấy hắn sắp đi ra ngoài cửa, vội

hô to: “Nhớ nói với đầu bếp nhất định phải chua, loại đặc biệt chua đó”

Bắc Minh Thần ngừng chân nhìn lại, hắn chỉ muốn hỏi một câu rót một bát

dấm cho nàng được không?

Sảnh ăn.

Bắc Minh Thần nhìn chằm chằm những món ăn chua trên bàn, khóe miệng giật

giật. Hắn lại nhìn Phật Tịch sắp chảy nước bọt.

Hắn đưa tay múc một chén canh đặt ở trước mặt Phật Tịch: “Nếm thử xem,

xem có chua không”

Phật Tịch bưng canh lên nếm thử, trong mắt lóe lên ánh sáng, ngửa đầu uống

cạn một bát canh lớn.

“Ngon quá, Bắc Minh Thần chàng cũng nếm thử đi”

Bắc Minh Thần nhìn dáng vẻ của Phật Tịch, nghĩ rằng canh rất ngon, gật đầu

sau đó rót cho mình thêm một chén nữa. Hắn vừa uống một hớp đã phun ra,

gương mặt nhăn nhó, trong miệng cảm thấy rất chua, nhanh chóng cầm chung

trà lên uống.

Hắn lại nhìn Phật Tịch ăn không cảm thấy chua, ăn đến mức say sưa ngon

lành, chợt bật cười, cầm đũa gắp thức ăn cho nàng.

Phật Tịch ăn gần hết mấy món trên bàn, sau đó đặt đũa xuống, sờ bụng: “Ăn

thoải mái ghê, no căng bụng”

Nàng lại nhìn Bắc Minh Thần: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, ta ăn no quá”

“Ừm” Bắc Minh Thần đỡ Phật Tịch đi ra khỏi sảnh ăn, nhận áo choàng từ tay

Tòng Tâm buộc giúp nàng, sau đó ôm eo nàng đi ra Thần Vương phủ.

Chưa đi được mấy bước đã thấy một nữ nhân vọt lên, Phật Tịch còn chưa nhìn

thấy rõ dáng vẻ của nữ nhân kia đã bị Bắc Minh Thần ôm lấy nhích qua bên

cạnh một bước.

Sau khi Phật Tịch đứng vững trên đất nhìn qua, lúc nhìn thấy người kia thì hơi

ngạc nhiên.

duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-117-2-tam-trang-cua-ta-phai-xem-thai-do-

cua-khe-nhi-doi-voi-tahtml]

Ninh Nhàn Uyển thấy Bắc Minh Thần né tránh mình, nàng ta giận dữ siết chặt

nắm đấm, sau đó quỳ gối trước mặt hai người, dập đầu mấy cái.

Phật Tịch vội dời qua bên cạnh mấy bước: “Thủ đoạn đòi tiền của Ninh tiểu thư

hay lắm, bổn vương phi khuyên ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Cho dù ngươi dập

đầu thì bổn vương phi cũng không cho ngươi bao lì xì đâu”

Ninh Nhàn Uyển không nghe lời Phật Tịch nói, tiếp tục dập đầu, nước mắt liên

tục rơi xuống.

Bắc Minh Thần kéo Phật Tịch vào lòng, âm thầm nhìn Ninh Nhàn Uyển liên tục

dập đầu, giọng nói lạnh lẽo: “Cút, bổn vương không muốn gặp lại ngươi”

Ninh Nhàn Uyển nghe Bắc Minh Thần nói vậy, cả người cứng đờ, bỗng quên

khóc lóc. Nàng ta ngẩng đầu nhìn lại, Bắc Minh Thần vẫn tuấn tú như xưa. Giờ

phút này hắn mặc áo choàng đen, áo choàng khiến hắn trở nên nổi bật cao

lớn.

Nhưng đôi mắt kia sâu như biển để lộ vẻ lạnh lẽo, giống như muốn cắn nuốt

khiến nàng ta không tự nhiên.

Ánh mắt này giống hệt lần đầu nàng ta nhìn thấy hắn, cũng khiến người ta

cảm thấy sợ hãi, phải kính trọng.

Nhưng giờ phút này nàng ta không thể lùi bước, vất vả lắm nàng ta mới gặp

được Bắc Minh Thần.

“Vương gia, Uyển Nhi cầu ngài thả phụ thân và mẫu thân, Uyển Nhi van ngài,

Uyển Nhi van ngài. Chỉ cần vương gia buông tha mẫu thân và phụ thân, Uyển

Nhi sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì vì vương gia, chỉ mong vương gia vui vẻ”

Đối với nam nhân, thứ không có được mới là tốt nhất. Nàng ta tin với thủ đoạn

của mình, nhất định Bắc Minh Thần sẽ ghi nhớ nàng ta. Giống như ban đầu,

Bắc Minh Thần xem thường nhìn nàng ta, nhưng sau khi nàng ta liên tục cố

gắng, chẳng phải hắn cũng bắt đầu nhìn mình một cái sao?

“Ninh tiểu thư đừng xưng Uyển Nhi, dù sao bát* cũng dễ vỡ nát. Mà bổn vương

phi chỉ muốn mạng của bọn họ”

Bát: Chỗ này chữ Uyển với Oản (bát) phát âm giống nhau á.

Phật Tịch nghe lời Ninh Nhàn Uyển nói, lại nhìn rõ vẻ mặt nàng ta, trong lòng

cảm thấy khó chịu, níu chặt ngón tay Bắc Minh Thần.

Nàng nhìn lướt qua Ninh Nhàn Uyển.

[Mấy hôm nữa sẽ gả cho Thái tử, sao còn khiến người ta buồn nôn như thế,

đúng là tội nghiệp cho Bắc Minh Hoài]

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng, cảm thấy không vui, tay đang

ôm eo Phật Tịch siết chặt. Hắn vẫn chưa quên Khê Nhi rất xem trọng Bắc Minh

Hoài, sau này hắn phải trông chừng Khê Nhi thật kỹ, tránh cho nàng đạp hắn đi

mất.

Phật Tịch thấy Ninh Nhàn Uyển lại tiếp tục dập đầu tỏ vẻ đáng thương, nàng

khinh thường liếc mắt nhìn, lạnh lùng nói: “Nếu người đã sẵn lòng làm một

chuyện gì đó cho phu quân ta, vậy ngươi hãy chết đi. Dù sao chỉ khi các ngươi

chết rồi thì bổn vương phi mới vui. Bổn vương phi vui thì phu quân của ta mới

vui”

Nàng nói xong quay đầu nhìn Bắc Minh Thần: “Vương gia, chàng nói đúng

không?”

Bắc Minh Thần cưng chiều cười cười: “Đương nhiên rồi, tâm trạng của ta đều

dựa vào thái độ của Khê Nhi đối với ta”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.