Một tay Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch, một tay kéo mặt nạ da người xuống đưa
cho Lam Thiên.
Lam Thiên cầm mặt nạ, thức thời đi vào bên trong.
Bắc Minh Thần đưa hai tay lên xoa mặt Phật Tịch, nâng mặt nàng lên nhìn qua
hắn, nhìn Phật Tịch rưng rưng nước mắt, trong mắt của hắn đầy vẻ đau lòng và
dịu dàng.
“Nhất định vi phu sẽ lấy lại công bằng cho nàng”
Hắn nói xong hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át kia.
Phật Tịch ôm chặt eo Bắc Minh Thần, dưới bóng đêm, trong nội viên hai bóng
dáng vô cùng thân mật.
Chỉ chốc lát sau, Bắc Minh Thần lưu luyến không rời thả Phật Tịch ra, cúi đầu
cẩn thận quan sát gương mặt hắn nhớ nhung đã lâu.
Trong mắt hai người chỉ thấy bóng dáng của đối phương, Phật Tịch cười ngọt
ngào, dịu dàng nói: “Giản Triều thay chàng à?”
Bắc Minh Thần khẽ gật đầu: “Chúng ta vào trong đi”
Sau đó, hắn nắm tay Phật Tịch đi vào bên trong, lúc nhìn thấy gương mặt y hệt
mình, hắn nhíu chặt mày.
Phật Tịch bước theo nắm chặt tay Bắc Minh Thần: “Y bị người ta hạ độc, vừa
mới phát tác”
Bắc Minh Thần nắm tay Phật Tịch, đi lên mấy bước, nhìn Lam Thiên đang kiểm
tra thân thể Minh Thiên, bình tĩnh hỏi: “Y sao rồi?”
Lam Thiên thả ta đang bắt mạch ra, cầm ngân châm nói: “Trong cơ thể y có
độc tố, nhưng không chỉ một loại, có vài loại độc y ăn khi còn bé, đã ăn sâu tận
xương tủy, không thể chữa được”
Sắc mặt của Bắc Minh Thần liên tục thay đổi, thứ không đổi là bàn tay nắm tay
Phật Tịch và lông mày nhíu chặt.
Ngân châm đâm vào cánh tay Minh Thiên, máu đen từ lòng đầu ngón tay y
trượt xuống.
Phật Tịch ngẩng đầu nhìn qua Bắc Minh Thần: “Bắc Minh Thần, chàng ăn gì
trước đi”
Linh Phong vội đi ra ngoài truyền thiện.
Bắc Minh Thần gật đầu, dời mắt dẫn Phật Tịch đi qua ngồi xuống, xoa đầu
nàng, nói với giọng điệu cưng chiều: “Mấy hôm nay nàng gầy đi nhiều, có phải
ăn không ngon không?”
Phật Tịch bĩu môi gật đầu: “Chàng không ở đây ta ăn không vô”
Bắc Minh Thần nghe nàng nói vậy đột nhiên cười.
Phật Tịch hơi khó hiểu, sau đó phản ứng kịp, nũng nịu đánh Bắc Minh Thần
một cái.
Bắc Minh Thần hơi cúi đầu, để trán mình và trán Phật Tịch chạm vào nhau, khẽ
xoa đầu nàng: “Từ ta không chết nàng ăn không vô đến bây giờ ta không ở đây
nàng ăn không vô, Khê Nhi thay đổi như vậy khiến ta rất vui mừng”
Phật Tịch ngẩng đầu nhìn vào mắt Bắc Minh Thần, khẽ chớp mắt rồi nói: “Vậy
nếu bây giờ vẫn là chàng không chết ta ăn không vô thì sao?”
Bắc Minh Thần cười, cúi đầu khẽ nỉ non bên tai Phật Tịch, nói xong rồi nở nụ
cười xấu xa.
Phật Tịch nghe xong hơi ngước mắt, trên mặt nở nụ cười mê ly, đưa tay đẩy
Bắc Minh Thần: “Đáng ghét”
Ánh mắt Bắc Minh Thần chưa từng dời khỏi Phật Tịch: “Tâm trạng khá hơn
chưa?”
Phật Tịch gật đầu.
Nhóm bà tử đưa thức ăn đến Thần Tịch Viện, hai người Linh Phong và Tòng
Tâm bưng vào phòng.
Phật Tịch vội múc cháo đưa cho Bắc Minh Thần, lại gắp rất nhiều thức ăn: “Ăn
đi, chàng phải ăn từ từ, mấy hôm nay chàng chưa ăn cơm, hãy ăn cháo trước.
Ăn vậy dễ tiêu hóa, không thì dạ dày sẽ không thoải mái”
Bắc Minh Thần uống cháo trước, sau đó Phật Tịch liên tục gắp thức ăn, bên tai
là lời Phật Tịch dặn dò mình.
Hắn cảm thấy cháo hôm nay rất ngọt.
Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần đã ăn no, nàng nhìn nhuyễn tháp, lại nhìn ra bên
ngoài, đặt đũa xuống.
duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-130-3-gian-yen-o-dauhtml]
“Tiếp theo chúng ta phải làm sao đây, còn hai canh giờ nữa trời sáng rồi”
Bắc Minh Thần ngước mắt nhìn qua, trong con ngươi lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Nếu
ông ta đã không yên phận, vậy thì giết đi, hoàng vị kia rất nhiều người muốn
ngồi”
Phật Tịch nắm tay Bắc Minh Thần: “Đừng kích động, Giản Triều còn trong
hoàng cung. Đêm nay bọn chúng làm việc như vậy, chắc chắn có vô số cao thủ
đang bao vây hoàng cung”
Bắc Minh Thần gật đầu, đương nhiên hắn biết những chuyện này, nếu không
nhờ hắn vờ ngất xỉu, lại thay đổi thân phận với Giản Triều, có lẽ hắn không thể
thuận lợi về Thần Vương phủ như thế.
Phật Tịch siết chặt tay, nhìn Minh Thiên: “Thẩm vấn y đi”
Bắc Minh Thần đứng lên, đỡ Phật Tịch đi đến bên nhuyễn tháp, nói với Lam
Thiên: “Làm y tỉnh dậy”
Lam Thiên đâm ngân châm, còn chưa rút ra, chỉ thấy Minh Thiên chậm rãi mở
mắt, ánh mắt dần tập trung. Khi nhìn thấy người trước mặt là Bắc Minh Thần,
đồng tử trừng to.
Bắc Minh Thần bình tĩnh nhìn Minh Thiên, ánh mắt và sắc mặt không hề gợn
sóng, giọng điệu bình thản.
“Giản Yên ở đâu?”
Minh Thiên ngước mắt, câu đầu tiên Bắc Minh Thần hỏi lại là Giản Yên, điều
này khiến y bất ngờ.
Phật Tịch thấy Minh Thiên không muốn nói, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, nói với
Lam Thiên: “Lam Thiên tỷ, ban nãy dáng vẻ y nổi điên rất đáng sợ, Bắc Minh
Thần còn chưa tin. Tỷ thi châm để y tái phát đi, cũng để Bắc Minh Thần xem
thử”
Minh Thiên nghe vậy thân thể run lên, nhìn sang: “Ngươi, nữ nhân này, đúng là
ác độc”
Trong mắt Bắc Minh Thần hiện lên vẻ khó chịu, nhìn qua Minh Thiên hừ lạnh
một tiếng: “Lam Thiên, bổn vương muốn xem dáng vẻ phát điên của tên này,
bắt đầu đi”
Lam Thiên gật đầu, lấy ngân châm ra vờ muốn đâm vào cơ thể Minh Thiên.
Minh Thiên cắn răng chịu đựng, mím môi không nói, nhưng trán đổ mồ hôi đã
bán đứng y. Ngay lúc ngân châm vừa đâm vào cơ thể, y cảm nhận được đau
đớn, vội rụt tay lại, há miệng ra.
“Giản Yên ở Nam Đồng quốc”